Mùng ba, Hạ Dịch Nặc hẹn gặp Mạch Thế Ninh.

Mạch Thế Ninh đã nghỉ ngơi một thời gian dài, thì ra cũng đã từ chức ở tòa soạn, năm sau chuẩn bị bắt đầu lại hoàn toàn, mở một studio ảnh. Hạ Dịch Nặc thưởng thức tính cách gan dạ sáng suốt cùng dũng khí của Mạch Thế Ninh, Mạch Mạch chính là như vậy, là người thuộc phái hành động. Mở studio ảnh làm lão bản, cũng phù hợp với thái độ yêu thích cuộc sống tự do của Mạch Thế Ninh, hoàn toàn phù hợp.

Mạch Thế Ninh nói: "Phần còn lại là thuyết phục ba mẹ của ta, giúp đỡ cho ta một chút vốn khởi nghiệp, chính mình cũng có chút tích góp."

"Ta cũng có một cái quỹ nho nhỏ, nếu ngươi cần thì cứ nói." Hạ Dịch Nặc nói.

Mạch Thế Ninh phất phất tay: "Không cần, lão Mạch nhà ta cuối cùng nhất định sẽ bị ta bắt được thôi." Nếu Mạch giáo sư mà nghe được nhất định liền muốn hộc máu.

Hạ Dịch Nặc hỏi: "Quý Khang đâu rồi, tại sao không đi cùng ngươi?"

"Bận chúc tết, con ngoan nha." Mạch Thế Ninh thờ ơ nói.

"Các ngươi hảo hảo, ta cũng yên lòng."

"Ngươi nói thật giống người già bảy tám mươi tuổi, mẹ của ta cũng không quan tâm chúng ta đến như vậy."

"Ai, là muốn tốt cho các ngươi thôi. Nghe thấy các ngươi tái hợp ta vui vẻ hơn ai hết."

Mạch Thế Ninh cười hì hì nói: "Về mặt này ngươi quan tâm đến bản thân một chút đi."

Hạ Dịch Nặc ngồi thẳng người, mười ngón đan xen, nói: "Được rồi, nếu như đã nói đến đây, kỳ thật ta thật sự có lời muốn nói với ngươi. Hy vọng ngươi có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"Làm gì vậy, thần thần bí bí, còn chuyện gì có thể hù đến tỷ tỷ ta đây, ta chính là vua bình tĩnh." Mạch Thế Ninh liếc nhìn Hạ Tiểu Bảo, tỏ vẻ không hài lòng.

"Trước kia ta từng nói ta có thích một người, người kia " Mạch Thế Ninh vừa rồi còn nói mình là vua bình tĩnh nghe đến đây lập tức trừng lớn hai mắt, thân thể rụt lại, mang một bộ dáng chờ đợi, Hạ Dịch Nặc khí định thần nhàn mà nhả ra nửa câu sau, "Là một nữ nhân."

Vẻ mặt Mạch Thế Ninh tựa như là khay đựng màu vẽ, trong vòng mười giây thay đổi rất nhiều màu sắc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Dịch Nặc, sau khi xác nhận nàng không có nói đùa, mới từ trong kẽ răng cho thoát ra ba chữ: "Lương! Giác! Quân!"

"Làm sao ngươi biết?!" Hạ Dịch Nặc giật mình.

"Đúng vậy sao?!"

"Ta cũng không có nói, làm sao ngươi biết được "

Mạch Thế Ninh vỗ đùi: "Trước kia còn đang suy nghĩ tại sao các ngươi bỗng nhiên lại thân thiết như vậy, đưa về nhà ăn cơm, còn chuyện đi Bắc Kinh sau khi bị thương. Ai! Các đến ngươi mức độ nào rồi, cùng một chỗ?!"

"Không có, là ta đơn phương phát hiện ta thích nàng."

"Ngươi ngu ngốc a!"

"Ta biết ta nói gì có lẽ cũng không thích hợp, nhưng mà yêu thích một người cũng không có sai, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ, ta cho rằng tư tưởng của ngươi rất dân chủ..."

"Ngu ngốc! Ta là tức ngươi không sớm nói cho ta biết, tức ngươi lải nhải cả buổi kết quả vẫn là đơn phương? Sau này đi ra ngoài đừng nói ngươi là đệ tử nhập môn của ta, thật sự là xấu hổ chết người ta rồi!"

"..."

Mạch Thế Ninh sờ sờ cằm, nhớ lại lần duy nhất gặp gỡ Lương Giác Quân: "Lương Giác Quân, ánh mắt của ngươi thật đúng là tốt đấy!"

"..."

Nửa giờ tiếp theo, Mạch Thế Ninh liền bắt đầu khai thác các loại tư liệu, thẳng đến khi Hạ Dịch Nặc tỏ vẻ không hài lòng, Mạch Thế Ninh ngụy biện: "Ta đây gọi là hốt thuốc đúng bệnh, ta phải hiểu rõ tình hình, mới có thể bày mưu tính kế giúp ngươi. Ngươi nói, tám trăm năm ngươi mới bắt đầu thích một người, theo ta thấy ngươi đã hãm sâu vào trong đó không thể tự thoát ra được rồi, lúc trước chúng ta đều lo lắng ngươi không có năng lực để yêu đương, ngươi nói tỷ tỷ ta có thể không lo lắng sao?!"

"Ngươi không trách ta sao?" Hạ Dịch Nặc hỏi.

Mạch Thế Ninh: "Trách ngươi cái gì?"

"Trách ta thích một nữ nhân." Hạ Dịch Nặc nhìn nhìn Mạch Thế Ninh, thần sắc kiên định.

Mạch Thế Ninh nghiêm mặt nói: "Ngươi biết vì sao Cổ Bảo Ngọc thích Lâm Đại Ngọc không? Vì sao nhiều năm như vậy, người ta thích vẫn luôn là Quý Khang, mà bằng hữu tốt nhất vẫn luôn là ngươi không? Bởi vì cho đến bây giờ Lâm Đại Ngọc không có nói với Cổ Bảo Ngọc những giáo điều trong kinh thư, hai người các ngươi cho đến bây giờ cũng không có khuyên nhủ ta phải đi những con đường rộng lớn khuôn mẫu hơn. Cho nên chỉ cần là chuyện không trái pháp luật không thương thiên hại lý, nếu thích, ngươi liền làm. Nhân sinh có thể có được bao nhiều lần thanh xuân, bao nhiêu chân ái đây?"

"Mạch Mạch..."

"Được rồi, không cần cảm ơn ta. Bây giờ chuyện chúng ta cần làm chính là giải quyết vấn đề. Ta cảm thấy trong chuyện theo đuổi nữ hài tử này, ngươi cần hảo hảo suy nghĩ và học tập."

"Cho nên?"

"Cho nên, đầu tiên, phải biết rõ là nàng có độc thân hay không, thứ hai, phải làm rõ tính hướng của nàng, nếu đúng liền theo đuổi nàng, nếu không thì phải tốn chút sức lực để bẻ cong nàng! Ngươi nói tự nhiên Giáng sinh và tết âm lịch nàng liền chạy về Mỹ, không mệt sao, không phải là ở bên Mỹ đã có bạn gái đi?"

"Không biết. Người ta ở C thành cũng không có người nhà gì cả, trở về cũng là chuyện đương nhiên."

"Ngươi phải có lòng tin đối với bản thân."

"Không phải là ta không có lòng tin, lúc trước không phải đã nói với ngươi rồi sao, chuyện này phải là nước chảy thành sông, huống chi ta cảm thấy quan hệ của chúng ta bây giờ rất hòa hợp. Kỳ thật ngay từ đầu khi ta nhận ra là ta thích nàng ta đã rất kinh ngạc, ta đã suy nghĩ rất nhiều, vì vậy ta quyết định bình tĩnh lại, ta nghĩ không cần phải làm cho tình hình trở nên hỗn loạn, cho nên từ từ sẽ đến. Ta cảm thấy nàng cũng là loại người để mọi chuyện từ từ sẽ đến."

"Xem ra ngươi cũng không phải là không đáng tin như vậy. Hai ngày nữa chính là lễ tình nhân, ngươi có thể tỏ vẻ một chút."

"Cũng không biết lúc nào nàng về nước, hơn nữa, lễ tình nhân, thật sự là quá quê mùa cũng quá rõ ràng a."

"Quá quê mùa? Quá rõ ràng? Không rõ ràng ngươi muốn theo đuổi nàng như thế nào đây?"

"Chính là loại kín đáo tinh tế, uyển chuyển hàm xúc, một điểm liền thông, trước khi hai bên tích lũy tình cảm đến một trình độ ổn định nhất định, ta không muốn hù đến người ta."

Mạch Thế Ninh nâng trán: "Ta cảm thấy cách thức theo đuổi như một người nghệ sĩ trẻ tuổi của ngươi, thật sự là hết cứu nổi."

Ngày Valentine là ngày thứ năm của tháng giêng, Lương Giác Quân bay về C thành. Máy bay hạ cánh đã là chạng vạng tối, Lương Giác Quân cầm lấy hành lý đơn giản trở về nhà, ở cửa tiểu khu nhìn thấy Hạ Dịch Nặc đang bước ra từ chỗ ngồi lái xe.

Hai bên thân thích của Hạ Dịch Nặc cũng không nhiều, mẫu thân chỉ có một đệ đệ là Lý Thanh Phong, phụ thân là con một. Từ nhà bà ngoại trở về C thành, Hạ Dịch Ngôn nhao nhao muốn theo tỷ tỷ đến nhà bà ngoại, ở cùng tỷ tỷ, vì vậy sáng sớm đầu năm, Hạ Dịch Nặc liền đưa tiểu nam sinh đến Tam Hà sơn trang ăn bữa cơm. Tuy rằng Hạ Dịch Ngôn và Lý gia không có quan hệ máu mủ, nhưng là thân đệ đệ của Hạ Dịch Nặc, người trong nhà đều rất thích hài tử nhu thuận lanh lợi này. Cuối cùng Hạ Dịch Nặc nói với mẫu thân buổi tối sẽ đưa tiểu nam sinh trở về trường học ở, Lý Thanh Lam dặn dò vài câu liền thuận theo hai tỷ đệ.

Lúc này Hạ Dịch Ngôn nhảy xuống xe, liền nhìn thấy cách đó không xa có một tỷ tỷ xinh đẹp đang nhìn bọn họ. Mà sau khi Hạ Dịch Nặc xuống xe liền xoay người về phía sau cốp xe lấy thứ đồ gì đó, cũng không có chú ý tới. Hạ Dịch Ngôn kéo kéo góc áo tỷ tỷ, âm thanh mang đầy khí tức trẻ con nói: "Tỷ tỷ, bên kia có người đang nhìn chúng ta." Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng ngón tay của tiểu nam sinh liền thấy được Lương Giác Quân, ánh mắt ngay lập tức sáng lên: "Sư tỷ!"

"Tiểu Bảo," Lương Giác Quân chào hỏi, tâm tình dường như rất tốt, "Đang nhìn xem có phải là ngươi không."

Hạ Dịch Nặc nhìn thấy hành lý trong tay Lương Giác Quân: "Vừa trở về sao?"

"Đúng vậy a, mới từ sân bay trở về."

"Chúng ta cũng vừa trở về. Đây là đệ đệ của ta Hạ Dịch Ngôn, Tiểu Ngôn, chào tỷ tỷ đi." Hạ Dịch Nặc vừa nói, vừa lôi kéo tiểu nam sinh đang ngượng ngùng đứng trốn sau lưng mình.

"Tỷ tỷ, xin chào! Ta là Hạ Dịch Ngôn. Hạ trong mùa hạ, Dịch trong thần thái sáng láng, Ngôn trong lời hứa." Tiểu nam sinh vươn tay ra bắt tay với Lương Giác Quân, hoàn toàn không nhìn thấy sự lúng túng vừa rồi, còn biết hình thức tự giới thiệu như vậy.

Lương Giác Quân cúi người lịch sự nắm tay tiểu nam sinh: "Tiểu Ngôn, xin chào, đã nghe tỷ tỷ của ngươi nói rất nhiều về ngươi."

Hạ Dịch Nặc hướng Lương Giác Quân cười cười.

Tiểu nam sinh hỏi: "Xin hỏi vị tỷ tỷ này ngươi tên là gì, bởi vì ta chỉ có một tỷ tỷ gọi là tỷ tỷ, nếu như ta biết tên của ngươi, vậy ta liền biết được ta nên gọi ngươi là cái gì tỷ tỷ."

Lương Giác Quân cũng không có bị làm cho chóng mặt, ôn hoà trả lời: "Ta là Lương Giác Quân."

"Như vậy, ta có thể gọi ngươi là Lương tỷ tỷ không?"

"Đương nhiên là có thể, nếu như ngươi thích."

Hạ Dịch Nặc thư thả nhìn hai người lần đầu tiên gặp nhau, sau đó xoa xoa đầu Hạ Dịch Ngôn, "Tiểu gia hỏa."

Lương Giác Quân nhìn nhìn hai tỷ đệ, rõ ràng bởi vì mối quan hệ cùng cha khác mẹ, ngoại trừ khuôn miệng có chút tương tự, còn lại ngũ quan cũng không tính là giống nhau, còn có sự chênh lệch cực lớn về chiều cao và tuổi tác, đột nhiên cảm thấy tình cảnh như vậy rất là ấm áp.

"Có một đệ đệ nhỏ như vậy, thật tốt."

"Lúc bướng bỉnh lên cũng có thể làm cho chết người." Đây chính là sự thật.

"Được hưởng ké ánh sáng của ngươi, bằng không thì tiểu hài tử ở độ tuổi này cũng đã gọi ta là a di rồi." Lương Giác Quân cười nói.

Hạ Dịch Nặc hé miệng mỉm cười, sau đó chỉ chỉ vào hành lý của Lương Giác Quân hỏi: "Vừa xuống máy bay còn chưa ăn cơm chiều đi?"

"Đúng vậy a", Lương Giác Quân nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, "Năm giờ, còn sớm."

Lúc này tiểu nam sinh cũng ngẩng đầu, vô cùng kiêu ngạo mà nói: "Đợi lát nữa tỷ tỷ của ta làm cơm chiều cho ta, chúng ta muốn cùng nhau đón lễ tình nhân!"

Ngươi đây là đang thể hiện tình cảm gì vậy chứ! Hạ Dịch Nặc xoa xoa đầu tiểu nam sinh, giải thích với Lương Giác Quân: "Buổi trưa chúng ta đến chỗ của mẹ ăn cơm, buổi tối liền đi mua một chút đồ ăn đơn giản để chuẩn bị bữa tối, đồng ngôn vô kỵ!"

Lương Giác Quân bị tiểu nam sinh chọc cười, rất thú vị.

"Lương tỷ tỷ, buổi tối hôm nay có hẹn không?" Tiểu nam sinh né tránh nanh vuốt của Hạ Dịch Nặc, vuốt vuốt mái tóc của mình, nghiêm túc hỏi thăm.

Ăn tết xong tiểu nam sinh mới vừa tròn sáu tuổi, ngươi có phải là quá bát quái rồi hay không, tuy rằng hoàn toàn chính xác nói ra tiếng lòng của Hạ Dịch Nặc.

"Không có a." Lương Giác Quân ngắt khuôn mặt tiểu nam sinh một chút, dí dỏm trả lời.

"Vậy Lương tỷ tỷ, ngươi có nguyện ý cùng ta đón lễ tình nhân không? Ta và tỷ tỷ, còn có Lương tỷ tỷ cùng nhau có được không?"

Đây thật sự là thân đệ đệ a! Thần trợ công!

"Được!" Không nghĩ tới Lương Giác Quân liền thoải mái đáp ứng.

Thân đệ đệ của ta, bình thường không uổng công tỷ tỷ yêu thương ngươi! Hạ Dịch Nặc lại muốn xoa xoa đầu tiểu nam sinh, bị tiểu nam sinh cơ trí tránh thoát, nếu không phải bởi vì có Lương Giác Quân ở đây, nhất định phải hôn cục cưng bảo bối này một cái: "Tiểu Ngôn, Lương tỷ tỷ vừa xuống máy bay, chúng ta để nàng về nhà trước nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi về chuẩn bị nấu cơm cho Lương tỷ tỷ có được không?"

"Được!" Xứng đáng được gọi là ngọc thụ lâm phong khí võ hiên ngang.

Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu cùng Lương Giác Quân liếc nhìn nhau, đôi mắt Hạ Dịch Nặc lóe sáng, lộ ra hàm răng trắng sắng ngay ngắn, Lương Giác Quân lại nhìn thấy lúm đồng tiền nhỏ trên má phải của nàng.

"Vậy ta đi về trước, chút nữa sẽ đi qua tìm các ngươi."

"Được."

Nhìn theo Lương Giác Quân đi vào cửa chính, lúc này Hạ Dịch Nặc mới ôm lấy Hạ Dịch Ngôn: "Sao ngươi lại có thể cơ trí như vậy, ân? Đến đây, tỷ tỷ hôn một cái!" Bẹp một cái hôn lên gương mặt của tiểu nam sinh, tiểu nam sinh cười khanh khách, cũng vui vẻ hôn một cái lên gương mặt của tỷ tỷ. Lương Giác Quân đang đứng đợi thang máy thông qua hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng cong lên, càng cảm thấy cặp tỷ đệ này thật là đáng yêu.

Bình tĩnh, bình tĩnh, Hạ Dịch Nặc tự nói với bản thân mình. Không ngờ hôm nay tình cờ gặp lại, càng không ngờ có tiểu nam làm sinh thần trợ công, căn bản không có bất kỳ chuẩn bị gì cả. Vừa về tới nhà liền thay đổi y phục trước, sắp xếp cho tiểu nam sinh tự mình xem TV, liền đâm đầu vào phòng bếp. Mẫu thân đại nhân để mình mang về một ít thực phẩm đã nấu sẵn cùng rau quả tươi, còn có canh sườn cần thiết sau khi bị thương, quế hoa mật ong ngó sen, một bó lớn măng tây.

"Tiểu Ngôn, ngươi nói buổi tối chúng ta chỉ có ba món ăn, có được không? Có món măng tây xào mà ngươi thích ăn nhất đấy."

"Tốt, món tỷ tỷ làm ta đều thích."

Hạ Dịch Nặc ngồi xổm xuống, vẫy tay gọi Hạ Dịch Ngôn tới. Tiểu nam sinh ngoan ngoãn nhảy xuống đi đến, Hạ Dịch Nặc nắm lấy gương mặt tiểu nam sinh: "Cái miệng của ngươi càng ngày càng ngọt a, a a a a a!"

Tiểu nam sinh dùng một gương mặt vặn vẹo để tỏ vẻ là rất vui vẻ.

Khoảng sáu giờ, Lương Giác Quân nhấn chuông cửa nhà Hạ Tiểu Bảo. Tiểu nam sinh đi đến nhón chân lên mở cửa, cho khách nhân một cái mỉm cười ngượng ngùng. Lương Giác Quân quả thực rất thích tiểu nam sinh này, điểm tương đồng lớn nhất của hai tỷ đệ này, đại khái chính là cái nhếch miệng này.

Thấy Lương Giác Quân đến rồi, Hạ Dịch Nặc liền bắt đầu thu xếp xào rau. Lương Giác Quân hỏi ngươi xác định là tay của ngươi có thể xào rau sao. Hạ Dịch Nặc nói là không phải việc gì nặng nề không có vấn đề gì. Lương Giác Quân khoanh tay tựa ở cửa phòng bếp nhìn, mái tóc đen dài của Hạ Dịch Nặc từ một bên trút xuống, tuyệt đối không giống như một người đầu bếp đang xào rau.

Lương Giác Quân: "Ngươi có thường nấu ăn không?"

Hạ Dịch Nặc: "Biết một chút."

Lương Giác Quân: "Biết một chút là bao nhiêu?"

Hạ Dịch Nặc: "Trứng bác cà chua, trứng chiên cà chua."

Lương Giác Quân: "Nói cách khác là ngươi chưa từng xào măng tây?"

Hạ Dịch Nặc: "Ta cảm thấy chuyện xào rau này giống như làm thí nghiệm, cho ta một protocol*, ta có thể nấu ra cho ngươi làm một bàn Mãn Hán toàn tịch!"

(*Phần này mình chỉnh lại một chút theo gợi ý của comment bên dưới, dễ hiểu và chính xác hơn nhiều đó.

Giao thức giao tiếp hay còn gọi là giao thức truyền thông, giao thức liên mạng, giao thức tương tác, giao thức trao đổi thông tin, cũnglà quy tắc cần tuân theo khi thực hiện một nghiên cứu khoa học hoặc một phươngpháp chính xác để điều trị trong y tế. Có nghĩa nôm na là quy trình hoặc phác đồ.)

Hạ Tiểu Bảo, ngươi lấy đâu ra sự tự tin này vậy?

Lương Giác Quân tựa vào cửa phòng bếp mỉm cười, Hạ Dịch Ngôn cũng học theo mà chiếm lấy khung cửa bên kia, tình hình này khiến cho Hạ Dịch Nặc phải xin tha: "Các ngươi mau mau đi ra ngoài, ta sẽ khẩn trương!"

Tiểu nam sinh nhận được mệnh lệnh liền đi qua kéo tay Lương Giác Quân, nói: "Tỷ tỷ phải nấu đồ ăn, ta đưa Lương tỷ tỷ đi xem TV có được không?" Lương Giác Quân vui vẻ tiến về phía trước.

Hạ Dịch Nặc xào xong thức ăn, thu xếp bày xong bàn ăn, ba người, ba món đồ ăn, trong tháng giêng tựa hồ có chút đơn sơ. Cũng may, hương vị cũng coi như không tệ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Dịch Ngôn nhăn lại, tỏ vẻ không hài lòng: "Tỷ tỷ, bọn họ đón lễ tình nhân đều có nến đấy."

Tiểu nam sinh, ngươi có phải là đã biết quá nhiều thứ rồi hay không!

Vì vậy Hạ Tiểu Bảo đồng học lục tung mọi nơi, rốt cuộc tìm ra một ngọn nến thơm: "Đây là lễ vật mấy năm trước người khác tặng cho, vẫn luôn không có phát huy được tác dụng, hôm nay thế nhưng lại dùng đến rồi."

"Nhìn qua vẫn còn rất tốt a!" Lương Giác Quân vui vẻ nói.

"Thật sao, hì hì, vậy nhanh ăn đi. Tiểu Ngôn cũng vậy, tiểu bằng hữu đang lớn hẳn là phải ăn nhiều một chút!" Hạ Dịch Nặc nói với tiểu nam sinh.

"Ngươi cũng phải ăn nhiều một chút, cũng không thấy ngươi mập lên." Lương Giác Quân nói với Hạ Dịch Nặc.

"Khoảng thời gian trước những thứ phải kiêng ăn quá nhiều, bất quá hai tỷ đệ chúng ta chỉ tùy ý ăn một chút, cũng không có chuẩn bị gì cả, chỉ là mời ngươi đến như vậy, thật là xấu hổ."

"Còn nói những lời này, chúng ta cũng đã cùng nhau ăn bao nhiêu bữa cơm rồi, còn khách khí với ta."

"Đây không phải là còn đang trong tháng giêng sao."

Tiểu nam sinh lại không kìm nén được mà hỏi: "Tỷ tỷ, buổi tối lúc đi ngủ chúng ta đốt nến này một chút có được hay không?"

"Không thể, quá nguy hiểm, vạn nhất bị cháy thì làm sao?" Đối với vấn đề giáo dục hài tử, Hạ Dịch Nặc duy trì sự nghiêm túc và linh hoạt, hướng dẫn từng bước.

Ánh mắt mong ngóng vừa rồi của tiểu nam sinh liền ảm đạm xuống, bất quá vẫn gật đầu, rầu rĩ lên tiếng.

Vì vậy Lương Giác Quân tùy ý hỏi một câu: "Buổi tối Tiểu Ngôn ngủ ở đây sao?"

Tiểu nam sinh tranh trước đáp lời: "Đúng vậy a, bởi vì hôm nay là lễ tình nhân, tỷ tỷ nói để cho ba mẹ một chút không gian riêng tư."

Hạ Dịch Nặc thiếu chút nữa là bị sặc canh, gương mặt cũng nghẹn đến đỏ lên, trừng mắt nhìn tiểu nam sinh, quay đầu nói với Lương Giác Quân: "Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!"

Lương Giác Quân bị chọc cho bật cười to.

Sau khi ăn xong tùy ý tán gẫu một chút, Lương Giác Quân nhìn qua có chút mệt mỏi, Hạ Dịch Nặc nói sư tỷ ngươi có muốn về nghỉ ngơi sớm một chút không. Lương Giác Quân gật gật đầu, trước khi rời đi đưa cho Hạ Dịch Nặc một cái hộp bằng giấy, "Lễ vật năm mới, Socola cho tiểu bằng hữu."

Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua tiểu nam sinh, tiểu nam sinh vui vẻ nhào tới ôm lấy chân Lương Giác Quân, nói cám ơn Lương tỷ tỷ.

Hai tỷ đệ tiễn Lương Giác Quân xuống lầu. Trước khi tạm biệt Lương Giác Quân khe khẽ ôm Hạ Dịch Nặc một hồi, nói: "Cám ơn bữa tối của ngươi, Happy Valentine's Day." Không đợi Hạ Dịch Nặc phản ứng, Lương Giác Quân lại ngồi xổm xuống ôm lấy tiểu nam sinh đang có vẻ ngượng ngùng, nhẹ nhàng hôn lên mặt tiểu nam sinh một cái: "Tiểu Ngôn cũng vậy." Sau đó đứng dậy, mỉm cười dịu dàng lần nữa vẫy tay nói tạm biệt.

Trước khi đi ngủ hai tỷ đệ lười biếng nằm trên ghế sa lon xem TV, tiểu nam sinh hỏi: "Tỷ tỷ ăn Socola không?"

"Không ăn." Trong nhà Lương Giác Quân thật sự là có chuẩn bị sẵn Socola, không biết là mình tự mua hay là người khác đưa cho.

"Tỷ tỷ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Tiểu nam sinh tiếp tục hỏi.

Hạ Dịch Nặc ôm lấy tiểu nam sinh, dùng khăn giấy lau đi socola đọng trên khóe miệng cho hắn: "Lát nữa phải ngoan ngoãn đánh răng."

"Vậy rốt cuộc là tỷ tỷ đang suy nghĩ chuyện gì a?" Sự cố chấp của tiểu nam sinh sáu tuổi thật sự là đáng sợ.

"Tỷ tỷ có thích một người, chỉ là không biết làm sao để nói ra."

Tiểu nam sinh chớp chớp đôi mắt ngây thơ: "Ngươi liền nói, ta rất thích ngươi."

"Chuyện này, có chút phức tạp."

"Cái gì là phức tạp?"

Hạ Dịch Nặc xoa xoa đầu tiểu nam sinh, nói: "Chờ đến khi ngươi trưởng thành rồi sẽ biết."

"Tại sao phải trưởng thành rồi mới biết được?"

"Được rồi, ở nhà trẻ ngươi có đặc biệt thích ai không?"

"Có a, ta đặc biệt thích Điềm Điềm!"

"Vậy ngươi đặc biệt thích nàng như thế nào?"

"Ta lấy bánh pudding của ta đưa cho Điềm Điềm ăn."

"Vậy Điềm Điềm có cao hứng không?"

"Đương nhiên là cao hứng!"

"Không biết Lương Giác Quân có thích bánh pudding hay không...Ta cảm thấy nàng hẳn là thích socola hơn."

"..."

Thật vất vả mới dỗ dành cho tiểu nam sinh đi ngủ, đã sắp mười một giờ. Hạ Dịch Nặc vẫn là cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Lương Giác Quân: "Tiểu Ngôn cám ơn Socola của Lương tỷ tỷ. Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

Lương Giác Quân vừa chuẩn bị đi ngủ liền nhìn thấy tin nhắn, trong đầu hiện lên dáng tươi cười đáng yêu ngây thơ sáng lạng như ánh mặt trời tháng tư của hai tỷ đệ.

"Ngủ ngon."

Ở nơi sâu thẳm trong lòng ta, cóhàng ngàn nút thắt. Ýmiên miên, tình thiết thiết, vạnsợi tơ lòng, hóathành đồng tâm kết.    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play