*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giờ phút này, không có gì đáng sợ hơn đối với Dương Chí Văn.

Một khi hành động thất bại, anh ta nhất định sẽ chết không có đất chôn. Anh ta thực sự không muốn mạo hiểm, nhưng không còn cách nào khác, sau khi bị Trần Hoàng Thiên đầu độc, bụng anh ta luôn đau dữ dội mỗi sáng sớm, đã liên tục trong hai mười ngày rồi, mà vẫn chưa có dấu hiệu sẽ kết thúc.

Vì vậy chắc chắn anh ta đã bị trúng độc. Nếu như thêm vài ngày nữa vẫn không có thuốc giải, nhất định anh ta sẽ chết.

Anh ta sợ nhất cái chết, muốn nói cho Hàn Tử Minh biết chuyện này, và nhờ Hàn Tử Minh giúp anh ta tìm bác sĩ giỏi để giải độc, nhưng sau đó anh ta nghĩ đến chuyện Dương Ninh Vân bị bệnh, bác sĩ Mỹ cũng chẳng giỏi đến đâu, đã qua một thời gian khá dài như vậy rồi cũng chẳng thể tìm ra nguyên nhân bệnh lý của cô. Vì vậy anh ta cũng không dám nói với Hàn Tử Minh, vì sợ rằng các bác sĩ ở Mỹ cũng không giải được chất độc của anh. Lúc đó Hàn Tử Minh lại biết được chuyện anh bị sai khiến đến đây để cứu Dương Ninh Vân, thì anh sẽ chẳng có cơ hội để đến gần cô đâu, như vậy anh cũng chỉ có chờ đến ngày đứt ruột mà chết thôi.

Vì vậy anh phải hành động theo ý muốn của Trần Hoàng Thiên.

Nhưng anh ta chưa từng làm chuyện như vậy, cũng không có kinh nghiệm gì, đặc biệt là sợ lỡ làm hỏng chuyện, đến lúc đó cũng không biết phải chết như thế nào nữa. “Lúc quyết định lên cùng con tàu cướp của Trần Hoàng Thiên, tôi cũng biết trước sẽ không có kết quả tốt đẹp rồi.”

Dương Chí Văn thầm nguyền rủa trong lòng.

Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể gửi thông điệp qua cho những người tiếp ứng hỗ trợ đang chờ ở bên ngoài: Bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu hành động đó, các người ở ngoài đó cũng để ý đi nhé. Chút nữa hai chúng tôi sẽ đi ra xe, sau đó tôi sẽ kéo cửa kính xuống để hút thuốc, khi nhìn thấy có cánh tay của người da vàng đưa ra và trên tay cầm điếu thuốc thì cứ hành động, đến ứng cứu chúng tôi ngay.

Đầu dây bên kia trả lời: Tôi hiểu rồi, chúc các anh thành công! "Tôi cũng hy vọng là vậy.

Dương Chí Văn cười một cách đau khổ, sau đó xóa đi tin nhắn lúc nãy, sau khi bình tĩnh lại, anh ta rời khỏi phòng và lang thang dưới biệt thự nơi Dương Ninh Vân sinh sống.

Về phần Dương Ninh Vân.

Kể từ khi Dương Chí Văn nói với cô rằng Trần Hoàng Thiên chưa chết và anh ta được Trần Hoàng Thiên cử đến để giải cứu cô, cô đã luôn cảm thấy bồn chồn không yên.

Cô sợ sau khi được giải cứu, Hàn Tử Minh sẽ phát cáu khi biết tin, liền chạy sang Lam Hoa tìm Trần Hoàng Thiên để giải quyết, lúc đó không biết sẽ xảy ra bao nhiêu rắc rối nữa.

Nhưng cô cũng rất muốn quay trở về, vì cô sợ sau khi sinh em bé cô sẽ không sống được nữa, đến lúc con lớn lên sẽ không biết cha ruột là ai, rồi lại nhận giặc làm cha, đó là điều là cô cảm thấy lo sợ nhất.

Cho nên hiện tại cô rất bối rối, luôn phân vân không biết nên đi hay nên ở, mà cho dù có đi hay không cô cũng cảm thấy bất an, luôn cảm giác như trời sắp sập xuống đến nơi.

Nhưng cô cũng biết rằng nếu lần này cô không phối hợp với Dương Chí Văn để trốn thoát, Trần Hoàng Thiên nhất định sẽ không dừng lại ở đó, sẽ tìm nhiều cách để giải cứu cô, và có thể một ngày anh sẽ đột nhập vào trụ sở chính của nhóm Thiên Sát này.

Sau nhiều lần đấu tranh tâm lý, cuối cùng cô quyết định đánh liều với Dương Chí Văn.

Không còn cách nào khác, bây giờ không đi cũng có chuyện, mà đi cũng sẽ có chuyện, thôi thì đánh liều một lần xem sao.

Vì vậy, để diễn xuất được chân thật hơn, cô đã chui vào ngăn mát của tủ lạnh.

Ngồi trong đó suốt gần năm phút đồng hồ, cô đã bị lạnh cóng, may mà cô đã từng luyện tập ở núi Nga Mi, nên thể chất của cô đã khỏe hơn trước rất nhiều, nếu không cô sẽ chết cóng trong đó mất.

Nhưng cho dù là vậy đi nữa, cô cũng bị lạnh đến toàn thân run rẩy, sau đó cô mặc áo khoác bông rồi đến gần cửa sổ và hét lên một cách yếu ớt: "Cứu tôi với, hãy đưa tôi đến bệnh viện, tôi lạnh quá, giúp tôi với.

Dương Chí Văn đang tám chuyện phiếm với đám người đứng canh tại cửa Hàn Môn, nghe được tiếng của Dương Ninh Vân, anh liền vội vàng nói: "Nghe này, hình như có người kêu cứu" Những người của Hàn Môn cũng lắng nghe một cách cẩn thận, và một người trong Hàn Môn ngay lập tức thốt lên: "Không hay rồi, là người phụ nữ của minh chủ đang kêu cứu đấy, hãy mau chóng qua đó xem sao!"

Ngay sau đó, một vài người của Hàn Môn đã chạy lên lầu, và cho dù Dương Chí Văn đang rất căng thẳng, anh ta cũng đi theo.

Trong vòng nửa phút, cửa được mở ra, vài người cùng Dương Chí Văn chạy vào phòng. “Cô Dương, cô có chuyện gì vậy?" Có người hỏi.

Dịch Ninh Vân run rẩy nói: "Lạnh quá, tôi đột nhiên trở nên lạnh như vậy, hãy mau đưa tôi đi bệnh viện, tôi không thể có chuyện được, tôi phải bảo vệ đứa con của mình nữa, nhanh lên!"

Dương Chí Văn nói: "Bây giờ đang là mùa hè mà, có lạnh đến thế không?"

Vừa nói anh vừa nắm lấy tay Dương Ninh Vân. "Chết tiệt!"

Anh ta bật người lên, nhìn đám người Hàn Môn và hét lên: "Tay cô ấy lạnh quá, lạnh hơn cả tay của người chết, các người chạm vào xem."

Người của Hàn Môn không tin, tay người sống sao có thể lạnh hơn tay người chết được.

Vừa chạm vào, có một người trong số họ đã hết lên "Trời ơi, tay cô Dương lạnh thật, không lẽ là do bệnh cô ấy lại tái phát sao?"

Một số người khác cũng chạm vào tay cô, và tất cả đều bị sốc. "Đưa tôi đến bệnh viện, nhanh lên!" Dương Ninh Vân thúc giục.

Mấy người Hàn Môn nhìn nhau, đều không biết có nên đưa Dương Ninh Vân đến bệnh viện hay không, bởi vì Hàn Tử Minh đã ra lệnh không được phép rời khỏi biệt thự nếu không có lệnh của anh ta, nếu không bọn lính canh như họ sẽ phải chết, họ có thể không sợ hãi sao? "Còn đứng đó làm gì nữa, mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, nếu cô ấy chết thì minh chủ cũng không tha cho các cậu đâu." Dương Chí Văn thúc giục. “Nhưng minh chủ đã nói là không thể đưa cô ấy ra ngoài được. Một người đàn ông nói. Cập nhật nhan*h nhất trên ТгцyenАРР.cом

Dương Chí Văn luống cuống nói: "Nếu cô ấy chết, anh có gánh được trách nhiệm này không?" "Điều này...

Những người của Hàn Môn bắt đầu nhìn nhau và không biết nên làm sao. "Tôi sẽ gọi minh chủ"

Một người đàn ông gọi cho Hàn Tử Minh, nhưng điện thoại anh ta lại khóa máy. "Minh chủ khóa máy rồi." Anh ta nói. Dương Chí Văn mừng thầm.

Hàn Tử Minh đang trên máy bay mà, sao lại có thể không tắt máy chứ?

Anh ta chọn thời điểm này, bởi vì lúc này Hàn Tử Minh đang ở trên máy bay, tin tức không đến được với anh ta, như vậy sẽ có lợi cho việc anh ta đưa Dương Ninh Vân ra ngoài. "Vậy bây giờ phải làm sao?"

Người của Hàn Môn vẫn bối rối không biết nên làm sao.

Dương Chí Văn hét lên: "Một đám vô dụng, thì đưa cô Dương đến bệnh viện thôi, bây giờ còn sợ cái gì nữa, cùng lắm mình mang theo nhiều vệ sĩ một chút là được, không lẽ sợ giữa đường rơi mất người sao?" “Các cậu không dám đưa cô ấy đến bệnh viện thì để tôi đưa cô ấy đi, nếu lỡ có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, còn nếu không đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu cô ấy có chết thì các cậu tự chịu trách nhiệm nhé, đến lúc minh chủ chém các cậu thì lúc đó làm ơn đừng kéo tôi vào”

Khi Dương Chí Văn nói vậy, một số người trong Hàn Môn đã rất sợ hãi và đồng ý đưa Dương Ninh Vân đến bệnh viện.

Không lâu sau, hơn hai mươi chiếc xe đã được Blair đồng ý và sắp xếp, sau đó Blair còn cử thêm mười chiếc xe nữa đi cùng, tổng cộng có ba mươi chiếc xe cùng nhau rời khỏi trụ sở chính của nhóm Thiên Sát.

Phù!

Dương Chí Văn thở phào nhẹ nhõm, châm một điều thuốc, mở cửa sổ xe, đưa tay đang cầm điếu thuốc vừa châm ra ngoài cửa sổ.

Nhóm người của Lý tổng quản chờ sẵn bên ngoài căn biệt thự của nhóm Thiên Sát, quan sát bằng kính viễn vọng từ tòa nhà đối diện, họ nhìn thấy một bàn tay thò ra ngoài cửa kính xe với điếu thuốc, và đó cũng là bàn tay của người da vàng, liền biết đó chính là Dương Chí Văn đang gửi tín hiệu cho họ. "Hành động ngay lập tức!"

Lý tổng quản kêu lên.

Mười sáu cao thủ đã nhảy khỏi tầng cao nhất của một tòa nhà.

Vì có ba mươi chiếc xe hộ tống một chiếc xe, nên tốc độ lái xe rất chậm, và khi đi đến một đoạn đường. “Lão Từ Lão Vương, hai người lên xe của cô Dương trước để bảo vệ cô ấy, sau đó chúng ta sẽ hành động. Lý tổng quản nói. "Được!"

Lão Từ và thái công nhà họ Vương đã xác định mục tiêu. Khi mục tiêu đang đến gần, thái công nhà họ Vương đã dẫn đầu và bắn vào ghế phụ lái chiếc xe nơi Dương Chí Văn đang ngồi. Ông đập vỡ cửa kính và ép đầu gối vào cao thủ của Hàn Môn, móng vuốt đại bàng duỗi ra, khi tài xế chưa kịp phản ứng đã bị ông túm cổ rồi khống chế tay lái.

Giây tiếp theo.

Lão Từ vọt vào ghế phụ.

Khi thấy điều này, Lý tổng quản đã ra lệnh: “Xông lên hết cho tôi, tiêu diệt hết đám người của nhóm Thiên Sát.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play