Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt dữ tợn và ánh nhìn như lửa chảy thiêu đốt của Trần Hoàng Thiên, quanh thân anh lúc này tràn đầy sát khí, Dương Chí Văn liền sợ tới mức ba hồn bảy vía muốn lên mây.
Tuy nhiên!
Anh ta chính là một kẻ lắm ý đồ, ngay cả khi mệnh đang như chỉ mành treo chuông vẫn nảy ra làm trò tại quái, hệt như bị ảnh để Oscar nhập vào thân, dùng tay đấm vào sàn nhà và bắt đầu khóc. "Tại sao cậu không tin tôi, tại sao lại không tin tôi, rốt cuộc cậu muốn tôi phải nói gì mới tin tưởng trái tim tôi chứ?"
Anh ta giống như một đứa trẻ bị oan uổng, khóc rống lên đầy thảm thiết: "Cậu nghĩ thử mà xem, cậu cần thận nghĩ thử mà xem, nếu không phải tôi nói với Hàn Tử Minh đừng giết cha vợ và con của cậu, thì liệu lúc này họ có còn sống không? Với sự tàn nhẫn độc ác của Hàn Tử Minh cùng ân oán thù hận giữa hai người, anh ta nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc, giết sạch cả nhà cậu!" "Là lương tâm tôi lúc đó trỗi dậy mới đi xin tha cho họ, súng đã lên đạn phải hướng về phía ông nội mình, tôi cần làm thể để chứng minh lòng trung thành với Hàn Tử Minh cậu có hiểu không? Nếu tôi không làm như vậy, sao anh ta có thể tin là tôi nói thật, muốn tra tấn cha vợ và con của cậu thật chứ không phải đến cứu họ?" "Tôi đã hy sinh ông nội của mình để cứu lấy cha vợ và con của cậu, cậu có hiểu không? Tôi cũng không thể bắn chết cha vợ cậu, không thể bắn Phương Thanh Vân, càng không thể bắn chết cậu rồi chú Lưu bà Ngô để chứng minh sự trung thành với Hàn Tử Minh chứ?" "Thực tế tôi rất muốn bắn cậu và chú Lưu, bà Ngô để chứng minh sự trung thành với Hàn Tử Minh, nhưng tôi sợ nếu làm thế, khi cậu trở về sẽ trách tội tôi, làm cho tất cả công sức của tôi đều trở nên uổng phí, cho nên tôi chỉ có thể chịu đau mà bắn ông nội mình. Dù sao ông cũng đã có tuổi, sống thêm vài năm nữa cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng dùng mạng của ông để đổi lấy mạng sống cho cha vợ và con trai của cậu, tôi cảm thấy chuyện này đáng giá.
Nói đến đây, anh ta gạt nước mắt: "Đáng tiếc tôi chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, phải bắn chết ông nội mình vẫn không thể đổi lấy được lòng tin của cậu, vẫn để cậu coi mình như kẻ thù, tôi oan uổng quá, oan uổng hơn cả Thị Kính nữa, hu hu.."
Đàn em của anh ta nghe xong mà chết lặng!
Choáng váng tới sững sờ mất một lúc.
Hoàn toàn tin tưởng tất cả mọi chuyện đã diễn ra như những gì Dương Chỉ Văn nói! Ngay cả Mieko cũng sửng sốt, sau khi nghe Dương Chí Văn giải thích một loạt, sự căm ghét của cô ấy dành cho
Dương Chí Văn liền cứ thể tan thành mây khói.
Một người vì cứu cậu chủ nhỏ, chị Thanh Vân và chú Lưu, bà Ngô mà phải bất đắc dĩ giết chết ông nội mình, chấp nhận nằm gai nếm mật trong hang ổ kẻ địch. Một người như vậy dù có chà đạp mình, cô ấy cũng không thể nào oán hận được. Nhưng Trần Hoàng Thiên lại bật cười: "Anh đúng là một nhân tài, khi Ninh Vân làm tổng giám đốc không cho anh làm diễn viên thật quá uổng phí. Nếu anh đi làm diễn viên, có khi đã sớm nổi tiếng khắp toàn châu Á rồi." "Nếu không phải cha tôi đi đến nhà họ Hàn thì chắc không biết được chuyện từ chỗ Ninh Vân. Là Hàn Tử Minh uy hiếp cha tôi và mọi người để Ninh Vân phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tên súc sinh Hàn Tử Minh kia đã sớm giết chết cha vợ và con tôi rồi" "Cha tôi và con trai vẫn còn sống là công lao của Ninh Vân, không phải của tên súc sinh này. Khi tôi bị Hàn Tử Minh đẩy xuống vách đá, tất cả mọi người đều cho rằng tôi đã chết, anh vẫn đang ở khu khai thác. Khi cha và con tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, lang thang trên đường, anh cũng vẫn đang ở khu khai thác, việc họ còn sống chả liên quan gì đến anh hết, tất cả đều là công lao của Ninh Vân, hiểu chưa?" "Nếu ngay tại lúc này anh vẫn đang ở khu khai thác không về, cha và con tôi vẫn sẽ còn sống. Hơn nữa rất có thể ông nội của anh sẽ không cần phải chết, chủ Lưu không cần nằm viện, bà Ngô không cần đến viện làm công nhân vệ sinh, thậm chí Thanh Vân cũng không cần phải đến làm tiếp viên tại Hội sở hoàng gia Entertainment" "Bọn họ vốn dĩ đang có một cuộc sống rất yên bình ở Đông Đô, nhưng sau khi anh trở lại đã phá vỡ tất cả, làm ông anh chết thảm, chủ Lưu bị thương phải nhập viện, bà Ngô làm việc hơn mười giờ mỗi ngày để kiếm sống, Thanh Vân đi tiếp rượu bị người ta bắt nạt, Mieko cũng bị anh chà đạp. "Anh còn mặt mũi nào mà ở đây diễn trò cùng với tôi, con mẹ nó anh thật sự là chán sống rồi, để xem tôi có đánh chết cái đồ súc sinh khốn nạn nhà anh không!"
Trần Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi vung kiếm lên, đầu của tên đàn em đi theo Dương Chí Văn liền rơi xuống, máu tươi văng tung tóe lên mặt anh ta. "A!!!"
Dương Chí Văn sợ đến mức co người rúc vào góc, kinh hãi hét lên: "Đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi thật sự biết mình sai rồi, em rể xin hãy cho tôi thêm một cơ hội làm người nữa. Từ nay tôi nhất định sẽ làm người tử tế, không bao giờ làm chó nữa, dù có là chó thì cũng là con chó của cậu, không làm chó cho người ngoài để về cắn người nhà. Xin hãy tha cho tôi đi mà, em rể?" "Tha cái con mẹ nhà anh!"
Trần Hoàng Thiên cực kỳ phẫn nộ, xông vào đánh Dương Chí Văn, giẫm anh ta như giẫm một con chó chết, sau đó kéo anh ta lên, nghiến răng nói: "Thằng súc sinh nhà anh, ngay cả ông nội mình còn có thể giết, sống chỉ tổ chật đất. Giờ tôi đưa anh về đây, chính là để giết chết anh ngay trước linh cữu ông nội anh, dùng máu chó của anh để làm lễ truy điệu cho người đã khuất"
Dứt lời, anh lôi xềnh xệch Dương Chí Văn ra khỏi biệt thự số một và nhét vào cốp xe, sau đó cùng Mieko lên xe và lái đến biệt thự số ba tám.
Đó là biệt thự trước đây của Lý Tú Lam, sau này bị Dương Chí Văn chiếm lấy, cha mẹ, chú nhỏ dì nhỏ của anh ta đều bị anh ta giam lỏng ở chỗ này.
Trần Hoàng Thiên nghe Dương Thiên Mạnh nói, vào ngày ông nội bị bắn chết, cha mẹ Dương Chí Văn và chú nhỏ, dì nhỏ của anh ta đã chạy đến ngăn cản hành vi man rợ này, nếu không phải sợ có thêm quá nhiều người chết, chỉ sợ Cẩm Niên còn bị đánh đập tàn bạo hơn.
Chú Lưu được đưa đến bệnh viện, ca mổ tốn rất nhiều tiền, người chi trả là Dương Thiên Dũng, nếu không chi trả thì phẫu thuật sẽ không thể tiến hành, chú Lưu cũng sớm chết từ lâu.
Mặc dù về sau Dương Chí Văn đã bắt bệnh viện trả lại tiền, nhưng đó cũng là chuyện về sau. Việc chú Lưu còn sống không thể bỏ qua công lao của Dương Thiên Dũng được.
Hơn nữa, vợ chồng Dương Thiên Dũng cùng chú nhỏ di nhỏ cũng muốn cứu đám người Dương Thiên Mạnh, nhưng bọn họ đã bị Dương Chí Văn ngăn cản và giam lỏng trong nhà.
Nói tóm lại, thông qua việc này, Trần Hoàng Thiên cũng đã thấy rõ, mặc dù vợ chồng Dương Thiên Dũng và vợ chồng chú nhỏ đều là người tham lam, nhưng lúc trước trong công ty họ chỉ lục đục tranh cãi vì chuyện tiền bạc, chứ bản chất con người không hề xấu. Lúc chuyện không hay thực sự xảy ra, người ta cũng không hề bỏ đá xuống giếng giống như Lý Tú Lam, nói chung là lương tâm vẫn còn.
Cho nên Trần Hoàng Thiên liền đi đến căn biệt thự số ba tám và giết sạch toàn bộ người canh gác ở chỗ này. "Trần Hoàng Thiên, cậu, cậu... cậu còn chưa chết?" Dương Thiên Dũng và những người khác nhìn thấy Trần Hoàng Thiên liền vô cùng sợ hãi.
Trần Hoàng Thiên giải thích ngắn gọn nguyên nhân tại sao mình chưa chết, sau đó nói: "Bác trại, bác gái, Dương Chỉ Văn lòng dạ đen tối đến mức nào, có lẽ mọi người đều rõ. Trực tiếp bắn một súng trúng tim ông nội, người như vậy dù có chết cũng không đủ làm dịu đi sự phẫn nộ của mọi người" "Giờ anh ta đã bị tôi bắt sống. Tôi định đưa anh ta tới trước linh vị của ông để giết, hy vọng vợ chồng hai người có thể hiểu cho cách làm này của tôi. Nếu không phải vì anh ta đã quá tảng tận lương tâm, tôi vẫn có thể xem mặt mũi và công lao hai người giúp đỡ cha tôi lần này mà tha cho anh ta một mạng. Cơ hội tôi cho anh ta đã quá nhiều, nhưng anh ta vẫn không biết quý trọng, lần này tôi thật sự không thể tha thứ thêm được nữa.
Nghe được những lời này của Trần Hoàng Thiên,
Dương Thiên Dũng và vợ bắt đầu ôm nhau khóc. Dù sao cũng là đứa con mình dứt ruột đẻ ra, hơn nữa chỉ có một đứa con trai này, giờ chính mắt nhìn nó bị giết chết, người làm cha mẹ nào cũng đều đau khổ.
Nhưng Dương Thiên Dũng vẫn nói: "Tôi hiểu cách làm của cháu. Thằng súc sinh Chí Văn này thật sự quá khốn nạn, quá tuyệt tình, quá vô nhân tính. Giờ có đưa ra pháp luật, hình phạt dành cho nó cũng chỉ có cái chết. Cho nên vợ chồng chúng tôi không xin tha cho nó, cứ coi như chúng tôi không có đứa con này đi. Lúc cháu ra tay xin hãy để nó ra đi thoải mái một chút.”
Trần Hoàng Thiên gật đầu.
Sau đó, đoàn người đi đến nhà họ Dương.
Khi đến nhà họ Dương, Trần Hoàng Thiên kéo Dương Chí Văn từ trong cốp xe vào phòng khách, ném tới trước linh vị của Dương Chấn Kỷ, lạnh lùng cất tiếng: "Có gì muốn nói với ông nội của mình thì nói đi, nói xong còn lên đường."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT