**********

Chương 554: Ăn trộm thuốc giải bị phát hiện

Còn nói đến Dương Thiên Mạnh.

Quay về đến Đông Đô, ông ấy đã nhận được điện thoại của đại nội gọi đến, nói với ông là Mạc Ngôn sư thái và Trương thiên sư đã được giải độc, nhưng mà vì bị trúng độc quá lâu, thế nên vẫn còn rất yếu, cần có thời gian để tĩnh dưỡng thì mới có thể hồi phục như bình thường được. “Thật là tốt quá!”

Sau khi cúp máy, Dương Thiên Mạnh vui mừng đến rơi nước mắt, Ninh Vân con gái của ông ấy cuối cùng cũng có thể coi là giúp cho Mạc Ngôn sư thái và Trương thiên sư giải được độc, lại còn giải độc cho cả tổng quản của Phật Gia Đường và một vị trưởng lão nữa, cô ấy không còn phải chịu đựng cảm giác dằn vặt vì đã hại Mạc Ngôn sư thái và Trương Thiên Sư nữa. “Cha, có chuyện gì mà trông cha vui thế?” Phương Thanh Vân hỏi.

Dương Thiên Mạnh đem tình hình hiện tại nói cho cô ấy, còn nói: “Đợi Trương thiên sư và Mạc Ngôn sư thái hồi phục như bình thường thì cũng là lúc có thể đi đối phó được với Hàn Tử Minh rồi, nếu như có thể tiêu diệt được Hàn Tử Minh, vậy thì những ngày tháng đau khổ của chúng ta cũng sẽ kết thúc.”

Phương Thanh Vân nghe xong cũng rất vui mừng: “Như vậy thì quả thật là một chuyện vô cùng tốt rồi.” “Đúng thế!” Dương Thiên Mạnh nói: “Nếu như mà có thể tiêu diệt được Hàn Tử Minh, chúng ta có thể sống một cuộc sống bình thường rồi, không còn phải lo lắng Cẩm Niên và Tuấn Vũ sẽ bị hãm hại nữa.

Phương Thanh Vân gật đầu, hỏi: “Vậy Mạc Ngôn sư thái và Trương thiên sư còn cần bao nhiêu lâu nữa mới có thể hồi phục được?”

Dương Thiên Mạnh trả lời: “Còn cần khoảng một tháng nữa, dẫu sao thì thời gian bị trúng độc quá lâu, chức năng của cơ thể đã bị phá hoại nghiêm trọng, trong thời gian ngắn thì không thể phục hồi lại được.

Phương Thanh Vân nghe thấy vậy thì sắc mặt tối sầm xuống: “Tiền bị Dương Chí Văn vơ vét đi hết rồi, trong nhà giờ ngoài gạo ra, thức ăn thì đã ăn hết rồi, chúng ta có ăn cơm trắng một tháng thì cũng có thể chịu đựng được thôi, nhưng mà hai đứa trẻ e là sẽ thiếu dinh dưỡng, ảnh hưởng đến phát triển.” “Chú Lưu giờ còn đang nằm viện nữa, đã nợ mấy trăm triệu tiền viện phí rồi, bà Ngô cầu xin bên bệnh viện, quỳ cả đêm mới khiến cho giám đốc bệnh viện đồng ý làm trong bệnh viện để trả tiền viện phí.” “Nhưng mà bà Ngô vò muốn kiếm thêm chút tiền, sớm có thể trả hết tiền viện phí mà một người đi làm việc của ba người, một tháng thì có thể trả được hơn bốn mươi triệu, nhưng mà con sợ cứ tiếp tục như thế này thì bà Ngô cũng sẽ gục xuống mất. “Thế nên... con chuẩn bị đi tìm việc làm, giảm bớt gánh nặng cho bà Ngô, tiện thể cũng có thể mua thêm chút đồ ăn dinh dưỡng cho lũ trẻ, không thể để hai đứa trẻ quá khổ được."

Dương Thiên Mạnh nghe thấy vậy thì im lặng một lúc rồi mới nói: “Con ở nhà chăm sóc cho lũ trẻ, cha đi ra ngoài tìm việc làm, vác gạch ở công trường gì đó cũng được, cha mới có năm mươi tuổi, mấy công việc đó thì vẫn có thể làm được" “Còn về tiền viện phí của lão Lưu, cha sẽ đi tìm anh cả và em ba để vay tiền ứng ra trước, đợi đến khi nào có tiền thì chúng ta sẽ trả sau, hai người anh em của cha vẫn không đến nỗi sẽ không cho vay đâu.

Nói xong, ông ấy liền đứng dậy đi tìm Dương Thiên Dũng và chú út, nhưng bị Phương Thanh Vân gọi lại: “Cha, bác cả chủ động đi trả tiền viện phí cho chủ Lưu, nhưng tiền đã bị Dương Chí Văn đòi lại rồi, lại còn giam lỏng vợ chồng bác cả và vợ chồng chú út trong nhà nữa, không để cho bọn họ cứu tế chúng ta, thế nên cha có đi tìm bác cả và chú út cũng không có tác dụng gì đâu, Dương Chí Văn sẽ không đồng ý cho cha vay tiền đâu.” “Còn về chuyện cha muốn đi công trường, không nói vốn việc đó là rất mệt, quan trọng là có người dám nhận cha không, thế nên vẫn cứ nên là cha ở nhà chăm lũ trẻ, con đi tìm việc làm thì hơn. “Cái thẳng súc vật ấy!" Dương Thiên Mạnh tức đến nghiến chặt rằng: “Vậy con cũng chẳng phải là sẽ không kiếm được việc sao?"

Phương Thanh Vân cười gượng gạo nói: “Công việc đàng hoàng thì không tìm được, nhưng mà đến hộp đêm đi làm thì bọn chúng sẽ để cho con đi. “Không được, không được" Dương Thiên Mạnh vội xua tay, nói: “Những nói như thế sao mà có thể để con đi được, nhất quyết không được đi, một khi mà đi vào thì chẳng khác đi rơi vào bẫy của đám súc vật Dương Chí Văn đó, bọn nó đều muốn làm nhục con, chà đạp con đấy, tuyệt đối không được đi"

Phương Thanh Vân nghẹn ngào nói: “Nhưng mà nếu như không đi thì bà Ngô phải một mình gánh vác số tiền viện phí nhiều như thế, làm việc vất vả như thế, con sợ là bà ấy sẽ mệt chết mất. “Lại còn hai đứa trẻ nữa, con làm sao mà để cho chúng nó ngày nào cũng húp cháo được cơ chứ?" “Thế nên, con nhất định phải đi, vì bà Ngô, vì lũ trẻ, con phải kiếm được tiền, lỡ như mà một tháng sau, Mạc Ngôn sư thái và Trương Thiên Sư không đánh lại được Hàn Tử Minh thì những ngày tháng khổ cực của chúng ta cũng sẽ còn rất dài, không biết lúc nào mới có thể kết thúc. “Hiện giờ trong nhà mình thì cũng chỉ có con là có thể kiếm được tiền mà thôi, con mà không làm gì cho gia đình này thì cái gia đình này sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ mất thôi, thế nên con có phải chịu khổ cực đến thế nào, con cũng phải chống đỡ cho cái nhà này, đợi đến khi thương tích của chú Lưu khỏi, trả được hết tiền viện phí, con sẽ bỏ việc về nhà, cùng với chú Lưu và bà Ngô lên đường làm ăn mày, con cũng phải nuôi lớn hai đứa trẻ nhà mình.

Dương Thiên Mạnh không nói gì nữa.

Ông ấy chỉ không ngừng lau nước mắt,

Ông ấy có thể hiểu được tâm trạng của Phương Thanh Vân.

Ông ấy đương nhiên không hề muốn Phương Thanh Vân đi đến nơi đó đi làm, nhưng mà trừ cô ấy ra thì không còn ai có thể kiếm được tiền nữa cả, ít nhất cái thẳng súc sinh Dương Chí Văn đó sẽ không thể để cho bọn họ kiếm được tiền. “Đi làm ở cái chỗ đó, con phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, đừng có mà chịu thiệt thòi biết không hả?” Dương Thiên Mạnh căn dặn.

Phương Thanh Vân gật đầu: “Con biết rồi ạ.”

Tối hôm đó, Phương Thanh Vân đến hội sở hoàng gia Entertainment làm nữ tiếp viên mời rượu.

Thời gian từng ngày trôi qua, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua. “Qe!”

Dương Ninh Vân vừa ăn xong bữa tối đi về đến phòng thì lại một trận buồn nôn ập đến.

Cô ấy thật sự thấy sợ hãi. “Mình có thai thật sao?”

Cô ấy sờ vào bụng của mình, không nhìn thấy có sự thay đổi gì, nhưng mà kinh nguyệt thì đã bị lùi mười ngày nay mà vẫn không đến, hơn nữa lại còn có hiện tượng buồn nôn như thai nghén nữa. “Làm thế nào đây? Có thai thật thì phải làm thế nào đây?”

Cô ấy tỏ ra thật sự là không biết phải làm thế nào nữa. “Mấy ngày hôm nay, mình đã có thể cảm thấy rõ rệt cơ thể càng ngày càng trở nên lạnh giá hơn, điều hòa đã mở lên đến ba mươi độ rồi mà cô ấy vẫn cảm thấy lạnh đến nổi hết cả da gà, theo như Tôn thần y nói thì không quá nửa năm, mình sẽ phải cuốn trong chăn bông mà đốt lửa sưởi ấm cho đến khi bị lạnh chết.” “Nhưng mang thai thì phải đến mười tháng, nếu như tính thời gian thì mình mang thai cũng chỉ có hơn một tháng mà thôi, con đến tám tháng nữa mới có thể đẻ con ra được, lỡ như mình không thể nào chịu đựng được đến lúc đẩy, mình có chết thì cũng không có vấn đề gì, nhưng con mình sẽ phải chết cùng mình thì phải làm thế nào đây?”

Càng nghĩ như vậy thì cô ấy càng cảm thấy bất an, sợ là nếu như có thai thật thì đến lúc đó cũng không thể nào. bảo vệ được đứa bé, trở thành một xác hai mạng!

Nhưng lại đúng vào lúc này thì cửa phòng cô ấy bị mở ra, Hàn Tử Minh đanh mặt đi vào.

Dương Ninh Vân giật bắn mình, dè dặt hỏi: “Anh... anh muốn làm gì hả?” “Tôi hỏi em, có phải là em đã ăn trộm thuốc độc và thuốc giải trong phòng của tôi không?” Hàn Tử Minh lạnh lùng hỏi.

Hôm nay anh ta nhận được tin, Mạc Ngôn sư thái và Trương thiên sư đã được giải độc, đang trong giai đoạn hồi phục sức khỏe, chuyện này khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cho là không có thuốc giải thì không thể giải được độc mới đúng, thế nên mới xem thử thuốc giải của mình có bị thiếu hay không, đến lúc xem lại thì đúng là bị thiếu, hơn nữa là thuốc độc và thuốc giải đều bị thiếu mất năm ống, thế nên người anh ta nghi ngờ đầu tiên chính là Dương Ninh Vân. “Tôi... tôi không có!” Dương Ninh Vân lo lắng nói. “Em không có?” Hàn Tử Minh cười khẩy, quát lên: “Không có thì em lo sợ gì chứ?" “Là do anh đột ngột đi vào dọa tôi đấy chứ, thế nên tôi mới thấy lo lắng cũng không được à?" Dương Ninh Vân bực bội nói. “Em lại còn muốn ngụy biện à!” Hàn Tử Minh bóp lấy cổ Dương Ninh Vân, ấn cô ấy lên giường, hung tợn nói: “Ngày hôm đó em chạy đến phòng tôi, lại còn lừa tôi đi tắm, sau đó lén lút lấy trộm thuốc độc và thuốc giải, rồi lại nói là em vẫn chưa cân nhắc rõ ràng, sau đó thì cha của em đến, em lại nói là sẽ bàn bạc với ông ấy, đưa ông ấy vào trong phòng này, rồi đưa thuốc độc và thuốc giải cho ông ấy để ông ấy đem ra ngoài, có đúng là như thế không hå?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play