Trần Hoàng Thiên không biết tại sao ông cụ lại quan tâm đến Mạc Ngôn sư thái đến như vậy, nhưng mà từ phản ứng của ông ấy thì có thể nhận thấy là quan hệ giữa ông cụ và Mạc Ngôn sư thái không hề tầm thường chút nào.
Thế nên, Trần Hoàng Thiên thành thật nói: “Nửa tháng trước, thực lực của Hàn Tử Minh vẫn chưa mạnh đến như vậy, cậu ta chạy đến đại nội giết người, Mạc Ngôn sư thái đuổi kịp đến, cậu ta không đánh lại được với Mạc Ngôn sư thái, bèn lén lút sử dụng thuốc độc mà nhóm Thiên Sát của châu Mỹ nghiên cứu ra để đầu độc Mạc Ngôn sư thái, khiến cho hiện giờ Mạc Ngôn sư thái vẫn còn đang ở trạng thái hôn mê, tạm thời vẫn chưa có thuốc có thể giải độc được lại thuốc mạnh như vậy” “Cái gì!”
Ông cụ nhảy dựng lên, thần sắc trở nên vô cùng nặng
Rắc rắc!
Nắm tay của ông ấy siết chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên Hàn Tử Minh này thật là quá đảng mà, lại dám dùng trò để tiện bỉ ổi như vậy đối phó với Mạc Ngôn, thật là đáng chết mà!”
Ông ấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng là vì không đi ra khỏi đây được, bằng không thì ông ấy nhất định sẽ đi tìm tên Hàn Tử Minh tính sổ.
Nhìn thấy biểu tình oán hận trên gương mặt của ông ấy, Trần Hoàng Thiên hỏi: “Tiền bối và Mạc Ngôn sư thái “Hầy!” nghe về chuyện nhiều năm về trước. có quan hệ gì ạ?" Ông cụ ngồi xổm xuống, kẻ cho Trần Hoàng Thiên
Nghe xong Trần Hoàng Thiên mới biết, ông ấy tên là Từ Đường Hải, Mạc Ngôn sư thái tên là Lâm Tú Anh, nhà họ Lâm là một gia tộc dòng dõi võ đạo, ông cụ là trẻ mồ côi, được cha của Mạc Ngôn sư thái nhận là con nuôi trong nhà họ Lâm luyện võ.
Cả hai người từ nhỏ tình cảm rất tốt, có thể nói là bạn từ thời thơ ấu, nhưng mà năm đó có một cậu chủ nhà dòng dõi võ đạo thích Mạc Ngôn sư thái, hơn nữa còn muốn lấy bà ấy, chạy thẳng đến nhà đặt sính lễ.
Mạc Ngôn sư thái không muốn gả cho người này, nhưng mà gia tộc dòng dõi võ đạo đó thì thế lực mạnh hơn nhà họ Lâm, ba của bà ấy không còn cách nào khác, thế nên bà ấy mới chọn cùng ông cụ chạy trốn, khiến cho cả nhà họ Lâm bị giết hại.
Sau khi biết được nhà họ Lâm bị giết hại, Mạc Ngôn sư thái suy sụp, ông cụ chỉ biết an ủi bà, nói rằng rồi nhất định sẽ có một ngày trả thù cho nhà họ Lâm.
Nhưng Mạc Ngôn sư thái cảm thấy hy vọng đó quá mong manh, lén lút giấu ông ấy trốn đi tìm hung thủ giết hại cả nhà họ Lâm, cuối cùng thì thù không báo được, lại còn bị làm nhục, không nghĩ thoáng ra được nên đã nhiều lần muốn tự sát mà đều không thành công, sau đó được một ni cô già của phái Nga Mi cứu, từ đó mà quy y cửa Phật.
Ông cụ nhiều lần khuyên bà ấy hoàn tục, nhưng bà ấy sớm đã nguội lạnh, ông cụ không nỡ rời xa bà ấy, bà ấy ở trên núi Nga Mi tụng kinh niệm phật thì ông ấy ở trong rừng dựng một căn nhà tranh, vừa luyện võ vừa bầu bạn với bà ấy.
Cuối cùng thì ông cụ cũng giúp bà ấy báo được thù, nhưng mà hai người thì đều đã hơn năm mươi tuổi rồi, Mạc Ngôn sư thái cũng được chọn trở thành người kế thừa chức chưởng môn, đã không thể nào hoàn tục được nữa.
Sau đó Mạc Ngôn sư thái được lên chức chưởng môn, vì không muốn bị người đời chỉ trích, bà ấy khuyên ông xuống núi, nhưng mà ông cụ thì chỉ muốn ở lại trông bà nên không muốn đi đâu cả, Mạc Ngôn sư thái không còn cách nào khác, lừa ông đi vào trong Động Thiên này, dùng mật pháp của phái Nga Mi phong ấn cửa vào của Động Thiên, khiến cho ông cụ bị nhốt ở trong này không thể nào ra ngoài được.
Nhưng mà Mạc Ngôn sư thái thỉnh thoảng cũng đến thăm ông ấy, cùng ông ấy nói chuyện, kể cho ông ấy nghe những chuyện của thế giới bên ngoài, ông cụ cảm thấy như thế cũng rất tốt, thế nên cũng ở luôn lại trong này, cứ như vậy đã hơn hai mươi năm trôi qua, ông ấy chưa bao giờ bước ra ngoài một bước.
Trần Hoàng Thiên nghe xong, không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho tình cảm của ông cụ và Mạc Ngôn sư thái.
Vốn là một cặp đôi trời sinh, nhưng mà vì tạo hóa đùa bỡn con người mà khiến cho hai người vốn thật lòng yêu thương nhau lại không thể nào ở được bên nhau.
Nghĩ đến đây, Trần Hoàng Thiên không khỏi cười gượng gạo: “Tôi và vợ cũ của tôi cũng rất giống với ông và Mạc Ngôn sư thái, cũng không biết hiện giờ cô ấy như thế nào rồi, chuyện giữa tôi và cô ấy không biết sẽ giống như ông và Mạc Ngôn sư thái không nữa?”
Ông cụ cười cười: “Như thế này cũng không có gì là không tốt cả, yêu một người thì không nhất định phải trở thành vợ chồng, hai người có thể bảo vệ cho nhau kỳ thực cũng rất hạnh phúc rồi”
Trần Hoàng Thiên không muốn cùng với Dương Ninh Vân đến cuối cùng sẽ đi theo con đường của ông cụ và Mạc Ngôn sư thái, anh muốn có thể cùng Dương Ninh Vân đầu gối má kề, có thể làm một cặp vợ chồng bình thường, cùng nhau hưởng thụ sự phồn hoa của thế giới này.
Đương nhiên.
Nếu như thật sự đi đến bước như thế này, anh cũng sẽ giống như ông cụ vậy, lặng lẽ ở bên cạnh cô. Bởi vì anh cảm thấy mình đã mắc nợ cô quá nhiều, quá nhiều rồi!
Thông qua cuộc nói chuyện với ông cụ, Trần Hoàng Thiên mới biết Động Thiên này sau khi đã bị Mạc Ngôn sư thái dùng mật pháp phong ấn xong thì từ bên ngoài vào rất dễ dàng, nhưng mà từ bên trong thì không cách nào đi ra được, thực lực ông cụ là Thần Cảnh tầng thứ chín cũng không cách nào mở được cửa của Động Thiên này.
Trần Hoàng Thiên cũng đi thử một phen, quả thật là không mở ra được, cho dù là anh ấy rất lo lắng cho Dương Ninh Vân, nhưng mà không đi ra khỏi đây được thì cũng không có cách nào cả, chỉ còn cách đợi thương tích hồi phục, thực lực quay về trạng thái tốt nhất rồi lại thử lại một lần nữa xem có thể mở được cửa của Động Thiên ra không vậy.
Ba ngày sau.
Kim Thành, nhà họ Hàn.
Các gia tộc dòng dõi võ đạo đến từ các nơi trên toàn quốc, võ môn đều dồn dập đến tham dự đại hội võ lâm do Hàn Tử Minh tổ chức, khiến cho người nhà họ Hàn từ trên xuống dưới đều tiếng tăm lừng lẫy, náo nhiệt vô cùng. “Ôi chao, đây không phải là Mạnh gia chủ của đất nước Hải Đông sao? Hân hạnh, hân hạnh!” “Mọi người nhìn xem, Đông Bắc Vương Trương Kỳ Vĩ đến rồi, ông ta chẳng phải là rất thân cận với Trần Hoàng Thiên sao, sao lại đến tham gia đại hội võ lâm do Han gia chủ tổ chức chứ?” “Trần Hoàng Thiên đã chết rồi, ông ta dám không đến sao? Lỡ như Hàn gia chủ giết đến nhà họ Trương của ông ta thì ông ta đỡ được không?”
Các thể loại bàn luận nổi lên như cồn.
Lúc này, ở trong phòng.
Dương Ninh Vân mặc đồ rất lộng lẫy, ngồi ở phía trước gương để thợ hóa trang trang điểm cho cô, sau đó còn giúp cô đội tóc giả lên. “Cô Dương, cô thật là xinh đẹp." Thợ trang điểm mỉm cười khen ngợi.
Gương mặt của Dương Ninh Vân thì hoàn toàn không có biểu tình gì.
Cô còn muốn hủy gương mặt này đi, như vậy thì Hàn Tử Minh sẽ không còn nghĩ gì đến cô nữa.
Nhưng mà Hàn Tử Minh dùng người nhà họ Trần và Dương Thiên Mạnh uy hiếp, cô không còn cách nào khác chỉ còn cách đồng ý tham dự đại hội võ lâm cùng với Hàn Tử Minh, bằng không thì Hàn Tử Minh sẽ giết chết người của nhà họ Trần và cả Dương Thiên Mạnh nữa.
Một lúc sau, có người hầu đi vào. “Cô Dương, Hàn gia chủ đang đợi cô cùng đi gặp mặt các võ sĩ đến từ khắp nơi trên cả nước, cô mau đi cùng tôi, bằng không Hàn gia chủ sẽ không hài lòng đâu”
Dương Ninh Vân nghe thấy vậy liền đứng dậy, không khác gì một cái xác không hồn, cùng với nữ người hầu đi ra khỏi phòng, sau đó thì đi đến đại sảnh ở tầng ba.
Nhìn thấy cô, Hàn Tử Minh từ trên ghế sofa đứng dậy, dắt tay cô, mỉm cười nói: “Hôm nay tôi sẽ cho em thấy, Hàn Tử Minh tôi so với Trần Hoàng Thiên đàn ông hơn đến thế nào”
Dương Ninh Vân thờ ơ nói: “Anh có đạp cả thế giới này xuống dưới chân mình thì tôi cũng không hề cảm thấy anh là đàn ông.
Hàn Tử Minh cười: “Đừng nói trước điều gì hết, lỡ như em thấy cảnh tôi thống trị thế giới này mà lại thích tôi thì làm sao?”
Nói rồi, anh ta dắt tay Dương Ninh Vân đi xuống dưới tầng.
Lúc này, trong đại sảnh ở tầng một của nhà họ Hàn, người càng lúc càng nhiều, đại sảnh có thể chứa đến mấy nghìn người cũng đã sắp bị trở nên chật như nêm cối rồi.
Cũng ngay lúc này, Lý Nam Cương, Lý Tú Lam, Dương Bảo Trân và chưởng môn của phái Thiên môn cũng đi vào trong đại sảnh. “Ôi chao, Lưu chưởng môn của phái Thiên Sơn và cả Lý Nam Cương, cậu chủ tập đoàn tài phiệt nhà họ Lý của phái Thiên Sơn cũng đến kìa”
Có người rất kinh ngạc nói. "Ha ha!"
Lý Nam Cương cười, nói: "Hàn gia chủ tổ chức đại hội võ lâm, chúng tôi làm sao mà dám không đến chứ, tất nhiên là phải nể mặt của Hàn gia chủ đến tham dự rồi!” “Đúng thế, đúng thế!”
Tất cả mọi người cười ha hả.
Cũng trong lúc này, có người hét lên: “Nhìn kìa!
Tất cả mọi người đều nhìn qua đó, quả nhiên là nhìn thấy Hàn Tử Minh đang dắt tay một người con gái đẹp tuyệt trần đi xuống.
Vừa nhìn thấy, Lý Tú Lam đã kích động kêu lên: “Nam Cương, Lưu chưởng môn, mấy người nhìn xem, người đẹp mà Tử Minh đang dắt tay chính là con gái của tôi đấy, mấy người thấy tôi có thể diện không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT