Cô khóc rồi.

Khóc như hoa rơi.

Bởi vì lần Trần Hoàng Thiên không tin cô đó, anh đã đuổi cô đi, cô mới nhận ra Hàn Tử Minh đã khiến người đàn ông của cô đau khổ cả đời. Khiến cho bây giờ trong lòng cô xuất hiện ba tội lỗi.

Thứ nhất, không bước ra được Trần Hoàng Thiên sẽ khiến cô đi vào con đường không có lối về.

Thứ hai, không bước ra được bao nhiêu chuyện tội lỗi mà Hàn Tử Minh đã lừa cô làm, lại coi kẻ thù giết ba mẹ là ân nhân.

Thứ ba, không bước ra được những lần Hàn Tử Minh cướp sạch cô. Tới bây giờ, ba tội lỗi này cô đều không bước ra được.

Vậy nên, trong lòng cô vô cùng đau khổ, vô cùng muốn quay trở về lúc trước, lúc đó dù bần cùng, cả nhà họ Dương bị truy đuổi khắp nơi, mẹ cả ngày chỉ chửi Trần Hoàng Thiên, công việc không thuận lợi, trong nhà cứ náo loạn cả lên....

Nhưng lúc đó cô còn có cảm giác an toàn, bởi vì cô biết ông chồng phế vật của mình sẽ không bị ai cướp đi, cũng không cần lo lắng ông chồng phế vật này sẽ ở sau lưng cô tìm người phụ nữ khác khiến cô buồn, càng không cần lo lắng anh sẽ chạy mất.

Bởi vì người đàn ông vô dụng này rời khỏi nhà họ Dương thì anh sẽ chết ở đầu đường xó chợ.

Cô rất thích mình của lúc đó, cho dù mỗi ngày về nhà, mẹ và em gái đều chửi anh, khiến cô rất phiền, nhưng về tới phòng, trong thế giới hai người của cô và anh, anh luôn mặt tươi cười đối xử tốt với cô, sẽ rửa chân cho cô, đám lưng cho cô, luôn có thể vì sự đối xử tốt của anh khiến tâm trạng rối loạn của cô được an ủi phần nào.

Cô cho rằng cả đời này cứ mãi như vậy, dựa vào việc làm công kiếm chút tiền, trong nhà đủ tiêu xài, đợi đến khi mình ba mươi tuổi rồi sẽ sinh con với Trần Hoàng Thiên. Tới khi đó mình cũng không còn sắc đẹp nữa, mẹ cũng sẽ không dùng cả ngày để bảo cô ly hôn, sẽ không vì chồng cô mà cằn nhằn, lúc đó cô có thể sống bình thản bên Trần Hoàng Thiên cả đời.

Nghĩ vậy cũng rất tốt, chí ít còn có ông chồng cần cù, biết làm việc nhà quan tâm cô, chí ít ông chồng này sẽ không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, rượu chè mà để cô cô đơn trong căn phòng trống, chí ít ông chồng này có thể để cô sống bình thản, công việc không thuận lợi còn có thể tìm anh để phát tiết, có lẽ cuộc sống như này cũng mới là cuộc sống cô muốn.

Thế nhưng sau này, tất cả đều thay đổi.

Trần Hoàng Thiên không phải kẻ nghèo hèn ai ai cũng đều đánh mắng được, mà anh lại là chủ tịch giàu có.

Trần Hoàng Thiên lại không phải người đàn ông ai ai đều chê bai mà trở thành người mà người phụ nữ nào cũng thèm khát.

Trần Hoàng Thiên không phải ông chồng cái gì cũng nhường cô mà lại trách mắng cô, đuổi cô đi.

Cô không thích Trần Hoàng Thiên của sau này, càng không thích Trần Hoàng Thiên của lúc trước, cô không sợ nghèo, cô chỉ sợ chồng có địa vị rồi sẽ bắt nạt cô, sẽ khiến cô đau lòng, tổn thương.

Thế nhưng...

Trái tim cô cuối cùng vẫn bị anh làm cho tan nát, lúc ở trên cầu, vào giây phút nhảy xuống, trái tim cô đã vỡ vụn rồi.

Đương nhiên...

Cô cũng biết mình rất ngốc, nhưng cô nào ngờ được, đi một ngày đàng học một sàng khôn, núi cao một tấc ma cao một trượng, sao có thể thoát ra khỏi chuyện này.

Vậy nên cô muốn quay về trước đó, bởi vì lúc đó vòng tròn xã hội còn nhỏ, cũng không ngốc nghếch như vậy, không để tâm như thế, cũng không rơi vào mớ hỗn độn này, cũng không hại người.

Bây giờ vòng tròn lớn ra rồi, cứ người này lợi hại hơn người kia xuất hiện, một chút bất cẩn là hại người bên cạnh thịt nát xương tan.

Như sư thái Mạc Ngôn, như hai vị chưởng môn, cô đều cho rằng bọn họ ra tay là nhất định có thể thuận lợi cứu ba và người nhà Trần Hoàng Thiên.

Ai biết được...

Tất cả đều trúng độc hết!

Trải qua nhiều chuyện, cô cũng mệt rồi, cũng nên rời khỏi thế giới mà cô không chút quan tâm này rồi.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận hơi nóng đang bủa vây, cảm nhận bầu không khí bị ánh lửa xâm chiếm.

Cô nhìn thấy một thế giới tươi đẹp, nơi đó không có phiền hà, không có ưu sầu, có rất nhiều tiêu tinh linh lương thiện đang vẫy tay với cô, cô đang muốn qua đó ôm lấy những tiểu tinh linh đó.

Nhưng vào lúc này, một tiếng hét kéo cô quay về thế giới thực tại. “Ninh Vân!”

Cô bàng hoàng mở mắt ra.

Thấy Trần Hoàng Thiên đang xông vào biển lửa.

Người anh đầy mồ hôi, lồng ngực phập phồng, trên khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi và lo lắng.

Cô cũng hoảng loạn!

Sao anh lại tới đây vào lúc này? “Ninh Vân, em kiên trì chút, anh tới đây!”

Trần Hoàng Thiên không quan tâm, cứ thế xông vào, bởi vì lửa quá to nên anh không nhìn thấy rõ, không biết tình hình của Dương Ninh Vân ra sao, trái tim đều như muốn nổ ra, anh hét lên một tiếng rồi xông vào biển lửa.

Qua mấy ngày khôi phục này, trình độ tu luyện của anh đã khôi phục lại dáng vẻ Đan cảnh cấp bốn cấp năm, mặc dù không phải rất lợi hại, nhưng trình độ tu luyện này đều cô thể xông vào núi đao biển lửa, mưa b bão đạn. “Thí chủ Trần, cuối cùng anh cũng tới rồi, mau cứu Thanh Trần đi!”

Thanh Tâm trở nên kích động.

Nhưng cô ta cũng không biết rốt cuộc Dương Ninh Vân ra sao rồi.

Rất nhanh sau đó, có người hét lên: “Chồng cũ của yêu tinh hại người tới rồi, mau bắt anh ta lại, ném vào biển lửa, cùng thiêu đốt! *

Lời này vừa nói ra, hàng trăm đệ tử của Võ Đang và Long Hồ liền kích động.

Họ lần lượt hét lên: “Bắt lấy chồng của yêu tinh hại người, ném vào biển lửa!”

Trong nháy mắt, rất nhiều người cùng xông lên, bổ nhào về phía Trần Hoàng Thiên. “Cút ra! Cút ra hết cho tôi!”

Trần Hoàng Thiên điên rồi, dưới tình thế cấp bách, anh dùng hết mọi sức mạnh, hai tay phất lên, hất tung hết mọi đệ tử tới gần.

Còn lúc này, Jeffray không biết khinh công cũng chạy lên Kim Đỉnh.

Thấy hết người này đến người kia chạy về phía Trần Hoàng Thiên, ngăn cản Trần Hoàng Thiên cứu vợ, anh ta phẫn nộ hét lên: “F*CK!”

Thực lực của anh ta bày ra rõ ràng như thế, ở phương

Tây được mệnh danh là cao thủ cấp S, hơn nữa lại còn là cao thủ trong cấp S.

Cấp độ thực lực ở phương Tây không phân rõ như ở Lam Hoa, bọn họ chỉ có cấp C, B, A, S, không có phân rõ cấp S nào, vậy nên cao thủ cấp S cũng có kiểu này kiểu kia, nhưng yếu nhất thì cũng không kém Thần Cảnh cấp 1 là mấy.

Theo tiếng hét của Jeffray, rất nhiều người đều bị chấn động.

Điều này giúp cho Trần Hoàng Thiên đỡ phiền hơn rất nhiều, anh nhanh chóng xông vào biển lửa, không màng sống chết ôm lấy Dương Ninh Vân, đạp tan trụ ra, sau đó ôm Dương Ninh Vân bay lên cao, cách xa biển lửa, hạ xuống trước điện Hùng Bảo.

Lúc này, quần áo Dương Ninh Vân đã bị đốt cháy, Trần Hoàng Thiên trực tiếp dùng tay ngăn lửa lại.

Sau đó anh mới xem xét quanh người Dương Ninh Vân, phát hiện hai tay cô đều có vết thương do lửa gây ra, hai chân đương nhiên cũng không cần nói, có hơi nghiêm trọng.

Thế nhưng may là cứu nhanh nên đều là vết thương ngoài da, về có thể bôi thuốc là được, không bị quá nặng gì, đắp chút thuốc là có thể khôi phục lại da dẻ như thường.

Anh lại sờ mũi Dương Ninh Vân.

Nhận ra cô đã ngừng thở, Trần Hoàng Thiên hô hấp nhân tạo cho cô.

Chẳng bao lâu sau.

Khụ khụ...

Dương Ninh Vân tỉnh lại, có lẽ do vết thương trên người rất đau khiến cô phải nghiến răng nghiến lợi.

Phù!

Thấy cô tỉnh lại, Trần Hoàng Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó anh nói: “Ninh Vân, đều là anh không tốt, anh tới muộn rồi, để em phải chịu khổ.”

Anh đau lòng ôm chặt Dương Ninh Vân vào lòng. Dương Ninh Vân khóc: “Tại sao anh lại cứu em, tại sao?"

Trần Hoàng Thiên nói: “Vừa nãy anh nghe thấy em đang hét, bởi vì lần đó anh không tin tưởng em khiến em đi vào con đường không lối thoát, em rất muốn quay về lúc trước, anh biết anh sai rồi, anh cũng luôn sống trong hối hận, cũng rất muốn quay về trước đây, chúng ta bắt đầu lại có được không Ninh Vân?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play