Vì đã xử lý xong xuôi chuyện của Trần Long Vũ nên Tây Bắc Vương và Đông Bắc Vương cũng cùng nhau rời khỏi nhà họ Trần.
Về phần Dương Ninh Vân, vì bên phải Nga Mi tạo áp lực, cô chỉ có thể thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra sân bay quay lại môn phái. “Ninh Vân, Hoàng Thiên, hai con đi Nga Mi nhớ cẩn thân một chút, nói rõ ràng với đệ tử của Long Hồ Tông và phái Võ Đang, nhắc bọn họ ngàn lần đừng kích động, tránh nảy sinh xung đột, nhớ chưa?"
Dương Thiên Mạnh dặn dò. "Con biết rồi ba.
Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên đều gật đầu.
Vốn Dương Ninh Vân còn muốn tự mình về, nhưng Trần Hoàng Thiên nắng nặc muốn đi cùng cô, cô không nói lại anh, chỉ có thể đồng ý.
Thực tế thì có Trần Hoàng Thiên bên người cô cũng yên tâm hơn nhiều. “Thanh Vân, chăm sóc bé con cho tốt, chờ độc của sư thái Mạc Ngôn và chưởng giáo Trương được giải, tình thể bình ổn thì anh sẽ về" Trần Hoàng Thiên nói.
Phương Thanh Vân cười gật đầu: "Yên tâm, em sẽ chăm bé con thật tốt, anh cũng phải chăm sóc Ninh Vân cẩn thận" "Ừ
Trần Hoàng Thiên vui vẻ cười.
Đúng lúc anh đang định lên xe cùng Dương Ninh Vân đến sân bay thì bác cả nhận một cuộc điện thoại, sau đó tái mặt gọi giật anh lại: "Trần Hoàng Thiên, Trần Long Vũ bị người giết chết ở khách sạn.
Nghe tiếng, cả nhà họ Trần chấn động. "Trời ạ, thật không vậy? Trần Long Vũ bị người giết chết ư?" "Ai làm thế!" "Trần Long Vũ chính là con trai của người thừa kế gia tộc Rothschild, anh ta chết thì đúng là lớn chuyện rồi đấy!" Trần Hoàng Thiên cũng nhướng mày, xoay người nhìn bác cả: "Chuyện xảy ra lúc nào?" "Bác vừa nhận được điện thoại của một người bạn trên thương trường, nói gặp rất nhiều cảnh sát ra vào khách sạn, còn nghe nói người của gia tộc Rothschild bị giết. Đối phương hỏi bác có phải chúng ta thời gian này đang làm Tập đoàn Cửu Đỉnh của gia tộc Rothschild không?" Bác cả đáp.
Sau đó còn rón rén hỏi thêm: "Cháu phái người âm thầm xử lý Trần Long Vũ à?" "Không đâu. Trần Hoàng Thiên nói: "Cháu có ngu đâu chứ. Cháu biết gia tộc Rothschild mạnh mẽ, sao cháu có thể phái người âm thầm giải quyết Trần Long Vũ được" "Thế thì quái thật, rốt cuộc là ai làm chứ?"
Số người có cùng câu hỏi với bác cả cũng không ít. Phương Thanh Vân nghiêm trọng nói: "Trần Long Vũ chết rồi, nếu tìm được hung thủ thì còn tốt, nếu không tìm ra thì gia tộc Rothschild chắc chắn sẽ cho rằng chúng ta làm. Đến lúc ấy lại là một hồi mưa rền gió dữ quét thẳng nhà họ Trần, không cẩn thận còn có thể chết người." "Trời, trời, trời..."
Lớn bé người nhà họ Trần đều luống cuống.
Bác cả vội vàng chạy về phía Trần Hoàng Thiên: "Gặp phải chuyện như vậy cháu không thể rời khỏi nhà họ Trần lúc này, chẳng may gia tộc Rothschild không tìm được hung thủ thì chắc chắn bọn họ sẽ trách tội tới trên đầu nhà họ Trần ta, bác không thể kháng được đâu!"
Trần Hoàng Thiên hiểu tình huống hiện tại nghiêm trọng thế nào, cũng biết không thể lại đi.
Nhưng...
Anh cũng lo Dương Ninh Vân một mình đi núi Nga Mi gặp nguy hiểm.
Lúc này, Dương Ninh Vân đứng ra: "Trần Hoàng Thiên, anh ở lại xử lý chuyện này đi, tự em về là được rồi. Anh yên tâm, em tự biết bảo vệ tốt chính mình, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, Võ Đang và Long Hổ Tông đều là danh môn chính phái, bọn họ sẽ không làm bậy, cho nên em cũng không có gì nguy hiểm, không cần lo cho em, anh cứ ở lại xử lý tốt chuyện trong nhà đi."
Trần Hoàng Thiên kéo tay cô, ăn năn nói: "Anh vốn muốn đi Nga Mi với em, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Khi nào đến nơi nhớ gọi cho anh đấy, dù không có chuyện gì cũng phải gọi, biết chưa?"
Dương Ninh Vân gật đầu: "Em biết rồi."
Cô ấy lên xe rời đi.
Trần Hoàng Thiên: "Đi thôi bác cả, chúng ta đi khách sạn xem thử đi" Nửa tiếng sau, Trần Hoàng Thiên vào tới khách sạn
Hilton. Bên ngoài khách sạn đã bị cảnh sát vây kín.
Trần Hoàng Thiên mượn quan hệ, dẫn bác cả vào khách sạn, đến hiện trường án mạng. Trần Long Vũ bị người cắt đứt cổ, đầu thân chia lìa, chết vô cùng thảm thiết.
Ngoài ra, có vài gã đàn em của Trần Long Vũ cũng bị đánh chết, máu me văng khắp nơi. "Anh cảnh sát, đã tra được hung thủ chưa?" Trần Hoàng Thiên hỏi.
Vị cảnh sát dẫn đội lắc đầu: "Chưa xác định được hung thủ, nhưng từ camera giám sát có thể kết luận được là do một ông già che mặt gây ra. Nghe bảo vệ khách sạn nói ông áo đen kia rất đáng gờm, mấy chục bảo vệ vây quanh lại bị ông ta dùng một chân đá văng, chết thảm tại chỗ. Người này vượt qua phạm vi chúng tôi có thể điều tra, đã chuyển giao án cho đại nổi, lát nữa người của đại nội sẽ tới tiếp nhận
Trần Hoàng Thiên gật đầu.
Trong lòng Trần Hoàng Thiên cũng biết, cấp dưới của Trần Long Vũ rất lợi hại, vậy mà người kia có thể giết sạch bọn họ, hẳn là thực lực vô cùng khủng bố.
Không lâu sau.
Tổng quản đại nội dẫn một đám người xuất hiện. Sau khi thăm dò hiện trường, bộ trưởng bộ nội vụ nghiêm trọng nói với Trần Hoàng Thiên: "Anh cũng thấy hung thủ mạnh thế nào rồi đấy, muốn tra ra đối phương có khó khăn nhất định. Ít ra trong thời gian ngắn là không thể tìm được người. Mà Trần Long Vũ lại là người thừa kế của gia tộc Rothschild, bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ anh, vì giữa anh và anh ta từng có mâu thuẫn, là đối tượng hiềm nghi lớn. Tất nhiên tôi không nghi ngờ anh, nhưng ba của Trần Long Vũ lại không suy nghĩ vậy đâu, anh phải chuẩn bị sẵn tinh thần đi, coi như đã đắc tội ba của anh ta rồi"
Trần Hoàng Thiên gật đầu: "Tôi biết, có thể tiết lộ cho tôi cao thủ của gia tộc Rothschild mạnh thế nào không?"
Tổng quản đại nội thở dài: "Tôi cảm thấy anh vẫn nên dẫn già trẻ lớn bé nhà họ Trần trốn đi một thời gian thì hơn. Gia tộc Rothschild nuôi rất nhiều cao thủ, người mạnh nhất hoàn toàn có thể đấu ngang cơ với anh lúc anh mạnh nhất. Nhưng bây giờ anh không thể phát huy toàn bộ tu vi của mình, chỉ dựa vào Tả Sử không bảo vệ được anh, cho dù tính cả Hữu Sử và tứ đại hộ pháp cũng không thể đảm bảo chắc chắn được. Chúng ta vẫn nên chờ tra ra hung thủ rồi anh hằng quay lại."
Trần Hoàng Thiên cười: "Không làm chuyện đuổi lý không sợ ma đến tìm, càng trốn tránh càng khiến người ta chắc chắn là tôi làm, nếu tra mười năm không tìm được hung thủ tôi cũng không thể trốn cả mười năm chứ?" "Nhưng nếu anh không tránh đi một chút sẽ rất nguy hiểm." Tổng quản đại nội nghiêm túc nói.
Trần Hoàng Thiên: "Tôi về trước nghĩ cách" Lúc này, trong một phòng tổng thống tại khách sạn nào đó. "Ha ha!"
Lý Nam Cương cười lớn sảng khoái: "Trần Long Vũ chết rồi, gia tộc Rothschild chắc chắn sẽ cho rằng là Trần Hoàng Thiên làm, đến lúc ấy chờ bọn họ giết Trần Hoàng Thiên rồi, chúng ta phải đi đòi lại con trai anh, sau đó xử lý ba anh, như vậy là có thể nắm trọn sản nghiệp to lớn nhà họ Triệu rồi. Dương Bảo Trân nói: "Nhưng... nếu đối phương giết cả con trai tôi thì tính sao?" "Không đâu." Lý Nam Cương nói: "Gia tộc Rothschild không phải tổ chức xã hội đen gì, bọn họ không tàn nhẫn đến mức lạm sát vô tội, chỉ là Trần Hoàng Thiên chắc chắn phải chết! Tất nhiên, để ngừa nhà họ Trần chạy trốn, tôi đã phải người theo dõi bọn họ rồi. Dù bọn họ trốn đến đâu tôi cũng có thể bán đứng nơi bọn họ ẩn náu cho gia tộc Rothschild. Nói chung là, lần này Trần Hoàng Thiên nghìn cân treo sợi tóc, sản nghiệp nhà họ Triệu cũng chỉ có thể về tay tôi, chỉ trong hai ngày nữa thôi!"
Sáng sớm hôm sau.
Sân bay quốc tế thủ đô.
Trần Khả Di và Anier lo lắng chờ bên ngoài sân bay.
Lát sau.
Một người đàn ông trung niên máu lai dẫn theo mười mấy người lớn tuổi đi ra khỏi sân bay. "Ba!"
Trần Khả Di chạy qua, nhào vào lòng Trần Viễn Khải, khóc òa lên.
Trần Viễn Khải ôm lại cô ta một cái, lau nước mắt cho cô ta: "Có chắc là do Trần Hoàng Thiên phải người làm không?" "Vô cùng chắc chắn!"
Trần Khả Di liên tục gật đầu: "Người bịt mặt kia chính miệng nói bản thân do Trần Hoàng Thiên phải tới giết anh, con với anh mới tới Lam Hoa vài ngày, trừ Trần Hoàng Thiên ra bọn con có mâu thuẫn với ai đâu! Cả Lam Hoa này chỉ có vài gia tộc có thể phái ra người lợi hại như vậy thôi, mà bản thân Trần Hoàng Thiên hoàn toàn có năng lực này. Cho nên con dám khẳng định trăm phần trăm, chuyện này là do Trần Hoàng Thiên phải người làm!"
Trần Viễn Khải nheo mắt, sâu trong đôi mắt dâng lên sát ý: "Dám giết con tao, tao phải bắt mày đền mạng!" Dứt lời, ông ta dẫn đoàn người lên xe, đi thẳng tới nhà họ Trần.
Lúc này, nhà họ Trần. "Trần Hoàng Thiên, người của chúng ta ở sân bay vừa báo về, ba của Trần Long Vũ đã dẫn người về tới sân bay, cũng lên xe rời đi, chắc chắn là đi về phía nhà chúng ta. Chúng ta có thể gánh cơn phong ba này không?" Bác cả kinh hãi.
Trần Hoàng Thiên nói: "Bác yên tâm, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, hơn nữa ông ta có thể lên làm người đứng đầu gia tộc Rothschild chứng tỏ là người có đầu óc, cháu tin ông ta sẽ phối hợp cháu, dẫn hung thủ chân chính ra ngoài ánh sáng" "Hi vọng thật như vậy."
Bác cả run vô cùng.
Tại một căn nhà cách nhà họ Trần khoảng một kilet. Lý Nam Cương, Dương Bảo Trân và Lý Tú Lam đang cầm kính viễn vọng nhìn về phía nhà họ Trần. "Cậu Lý, có thể xác định ba của Trần Long Vũ sẽ đến nhà họ Trần tìm Trần Hoàng Thiên báo thù sao?" Dương Bảo Trân hỏi.
Lý Nam Cương cười: "Cô chờ xem kịch vui là được rồi, trăm phần trăm sẽ đến. Chờ Trần Hoàng Thiên chết, ba của Trần Long Vũ rời khỏi Lam Hoa là chúng ta có thể mang con của cô về" "Vâng!"
Dương Bảo Trân gật như trống bỏi: "Chờ tài sản nhà họ Triệu về tay, anh đừng quên ba trăm tỷ kia đấy nha."
Lý Nam Cương vươn tay to ôm lấy eo Dương Bảo Trân: "Nói thật, tối qua cô làm tôi hài lòng vô cùng, tuy cô từng sinh con, nhưng thời buổi này kiểm đâu ra con gái còn trong trắng chứ? Vậy nên cô yên tâm đi, tôi không chỉ quên 30 nghìn tỷ kia của cô, tôi còn muốn bao nuôi cô, sau này làm tình nhân của tôi đi, tôi đảm bảo cho cô ăn sung mặc sướng." "Thật chứ?"
Dương Bảo Trân mừng đến mức phát điên rồi.
Lý Nam Cương làm cô ta phải lòng hơn Triệu Trung Hữu nhiều. "Tất nhiên là thật rồi." Lý Nam Cương cười.
Dương Bảo Trân lập tức dán lên người anh ta, nũng nịu nói: "Vậy sau này mỗi ngày em đều hầu hạ anh thật sung sướng nhé!" "Ha ha!"
Lý Nam Cương ngẩng đầu cười vang.
Không lâu sau. "Nhìn kìa!"
Lý Tú Lam kêu lên. "Có rất nhiều xe đi vào cổng nhà họ
Trần" "Ha ha! Chờ xem kịch vui thôi!"
Lý Nam Cương hưng phấn vô cùng. Nhà họ Trần.
Vài chiếc xe nối đuôi nhau vào tới nhà họ Trần, dừng tại bãi đỗ xe.
Đám người Trần Viễn Khải vừa xuống xe, quản gia đang chờ sẵn đưa tay ý mời: "Gia chủ Trần Hoàng Thiên đã chờ các vị từ sớm." "Hừ!"
Trần Viễn Khải hừ một tiếng: "Gan dạ đấy, dám không đi trốn. Tôi muốn nhìn xem cậu ta dựa vào cái gì mà không sợ tôi tới báo thù!"
Dứt lời, ông ta dẫn người vào phòng khách nhà họ Trần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT