Trên lồi đi nhỏ của bệnh viện, vài vị bác sĩ mặc áo blouse trắng và chuyên gia, gấp gáp chạy tới, miệng lớn tiếng xin nhường đường.
Mọi người và y tá trên lối đi nhỏ, nhanh chóng tránh lui về sát hai bên tường.
Những người này, đa số đều đến từ nhóm Võ Đang và Long Hổ, đều công khi tới lên án Dương Ninh Vân.
Vào lúc này, bọn họ sôi nổi bàn tán. “Mức độ nhiễm độc lần này. Ngoại trừ thiên sư Trương và Mạc Ngôn sư thái ở ngoài, tất cả đều là người Phật Gia Đường, nghe nói bệnh nhân số một này được đưa tới ngày hôm qua, chẳng lẽ trận chiến giữa Phật Gia Đường với thế lực bên ngoài vẫn chưa kết thúc, còn có người trúng độc phải đưa tới đây?"
Một đệ tử Võ Đang tháp giọng nói. “Chắc là, người bệnh này được liệt vào danh sách những bệnh nhân nhiễm độc số một, xem ra người trúng độc lần này có lai lịch không nhỏ.
Có người suy đoán nói. “Nếu không, chúng ta đi xem thử?"
Có người đề nghị. “Được”
Rất nhiều người tò mò, liền đi theo sau đám người chuyên gia và bác sĩ. “Người Phật Gia Đường, được đưa tới ngày hôm qua, sẽ không phải là là là...
Dương Ninh Vân nghe mọi người bàn tán, trái tim lập tức nhảy lên.
Hôm qua Cẩm Niên đã được đưa về. Theo như lời của đại tổng quản nói, là Trần Hoàng Thiên đưa người Phật Gia Đường từ tay Hàn Tử Minh cướp về, mà Cẩm Niên đã trở về, Trần Hoàng Thiên lại không thấy, không phải do cô nhạy cảm nhưng rất có thể người trúng độc là Trần Hoàng Thiên.
Vì vậy, cô cũng vội vàng chạy lên.
Rất nhanh, một nhóm chuyên gia và bác sĩ đi vào một phòng bệnh, mấy chục đệ tử các môn phải cũng theo vào. Mấy người y tả muốn cả lại cũng không được.
Chỉ thấy trên giường bệnh, là một người trúng độc tới cả người đen thui, anh ta kịch liệt giãy giụa, miệng phát ra âm thanh gào thét đau đớn, hơn nữa trên người còn phát ra kim quang mỏng manh. “Người đó là ai chứ?" “không biết được. “Nhìn dáng vẻ trống còn rất trẻ”
Đệ tử các môn phải xì xào bàn tán. “Ra ngoài, ra ngoài hết đi, không có gì đáng xem hết đừng gây trở ngại chúng tôi cứu người."
Viện trưởng tức giận hét lên.
Các đệ tử môn phải đều không tình nguyện đi ra.
Bọn họ vừa đi ra ngoài, tầm nhìn của Dương Ninh Vân liền trở nên rõ ràng, cô nhìn về phía giường bệnh, vừa thấy liền sợ ngây người.
Giây tiếp theo! . Đọc truyện hay, truy cập ngay -- TRU Mtгuyen.мE --
Cô khóc lớn: “Trần Hoàng Thiên, là anh sao Trần Hoàng Thiên, đừng làm em sợ, anh là Trần Hoàng Thiên sao?”
Cô chạy vào, đi tới bên giường bệnh, tới gần mới thấy. Đây đúng là Trần Hoàng Thiên, cô càng khóc lớn hơn. “Trần Hoàng Thiên, sao anh lại trúng độc, anh đừng làm em sợ, đừng làm em sợ mà”
Cô không biết phải làm sao.
Những người khác trúng độc, đều không có phản ứng lớn như vậy.
Mà Trần Hoàng Thiên phản ứng lại vô cùng kịch liệt, trong miệng phát ra tiếng hét đau đớn, chuyện này làm cô rất sợ hãi, cảm giác giống như không thể nào chịu đựng được nữa vậy. “Tôn thần y, Trần Hoàng Thiên thế nào rồi, bây giờ anh ấy thế nào?” Dương Ninh Vân nhìn thấy Tôn Hoàng Chánh đang gấp gáp bắt mạch cho Trần Hoàng Thiên, cô sốt ruột hỏi. “Suyt!”
Một bác sĩ làm ra tư thế im lặng đừng nói chuyện.
Một lát sau. “Không ổn!”
Sắc mặt Tôn Hoàng Chánh trở nên rất xấu, nói: “Độc tỉnh lần này không tương thích với long huyền khí ẩn trong cơ thể Trần Hoàng Thiên, hôm qua anh ta có thể áp chế, nên không có phản ứng gì bất thường, nhưng độc tính dần thâm nhập vào cốt tủy, anh ta không thể áp chế được nữa, có thể chết bất cứ lúc nào rất nguy hiểm!”
Dương Ninh Vân nghe thấy vậy, trái tim như bị nổ tung, gào khóc lên: “Cứu cứu Trần Hoàng Thiên đi. Tôn thần y ông làm ơn cứu Trần Hoàng Thiên đi!”
Tôn Hoàng Chánh thở dài nói: “Độc dược này quá kỳ lạ, tôi cũng không biết phải cứu thế nào" "Hu hu..."
Kết quả cô nằm chặt tay Trần Hoàng Thiên như vậy, dần dần, Trần Hoàng Thiên có vẻ như không còn đau đớn như trước nữa. “Cải này.”
Tôn Hoàng Chánh nhíu mày lại. Cầm tay Dương Ninh Vân lên, bắt mạch cho cô, sau đó ha hả cười lên. “Tôn thần y, ông cười gì vậy?”
Dương Ninh Vân vẫn còn khóc hỏi. Cô còn chưa từng cùng người khác quan hệ, cũng chưa từng có con, sao sau khi Tôn thần y bắt mạch cho cô, lại cười vui vẻ như vậy, giống như cô có em bé vậy.
Tôn Hoàng Chánh nói: “Tôi vừa mới phát hiện ra, thể chất cô rất đặc biệt, là chín âm độc thể, thể chất của cô có tác dụng giải độc rất mạnh, theo Dược Vương Kinh Sở Thuật, có thể giải được tất cả loại độc mạnh, nhưng chỉ có thể dùng một lần, nhưng mà..” “Nhưng mà sao?" Dương Ninh Vân hỏi. Tôn Hoàng Chánh nghiêm túc nói: “Nhưng mà một khi dùng thì cơ thể cô sẽ bị âm độc nhập vào, không sống sót qua một năm, trừ phi là thần tiên, nếu không không ai có thể cứu được cô. “Cho nên... Tốt nhất vẫn là thôi đi”
Ông không nhẫn tâm ra tay. Lấy mạng sống của Dương Ninh Vân đổi lấy Trần Hoàng Thiên là không được, vì trong mắt bác sĩ, mạng sống của mỗi người đều bình đẳng như nhau. “Không được!”
Dương Ninh Vân lắc đầu nói: “Không cần nghĩ nữa, nếu không Trần Hoàng Thiên sẽ chết, tôi tình nguyện đổi mạng sống của mình cho Trần Hoàng thiên, vì do tôi mà anh ấy đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.” “Hơn nữa, tôi vốn dĩ là người đáng phải chết, tôi sống được tới bây giờ đã quá đủ rồi. Có thể dùng mạng tôi đổi lấy mạng anh ấy, tôi cảm thấy rất tốt. “Tôn thần y, xin ông mau nói cho tôi biết, tôi nên làm thế nào mới có thể dùng chín âm độc cứu Trần Hoàng Thiên. Xin ông mau nói cho tôi biết đi.
Cô lôi kéo tay Tôn Hoàng Chánh thúc giục.
Sắc mặt Tôn Hoàng Chánh rất nghiêm trọng nói: “Ninh Vân, cô vẫn nên suy nghĩ cho thật kỹ, cứu Trần Hoàng Thiên, cô nhiều nhất chỉ có thể sống được thêm một năm nữa, đến lúc đó Trần Hoàng Thiên biết được cô vì cứu anh ta, tới mạng sống cũng không cần, chỉ sợ anh ta cả đời này sẽ sống trong hối hận và đau khổ.
Dương Ninh Vân nơ một nụ cười đau khổ, nói: “Trước kia anh ấy vì cứu tôi. Dùng Cayenne đâm vào xe vận tải, nếu không phải nhờ có ông giúp đỡ, anh ấy đã vì tôi mà ra đi vĩnh viễn rồi. “Cho nên, tôi nợ anh ấy một mạng. Có thể chết vì anh ấy, tôi chết cũng có ý nghĩa, có chết tôi cũng cam tâm tình nguyện, anh ấy cũng sẵn sàng vì tôi mà lao vào chỗ chết, chỉ cần mọi người không nói ra, tôi cũng không nói ra, anh ấy nhất định sẽ không biết, cũng sẽ không vì tôi chết mà đau đớn dằn vặt”
Đã nói tới mức này, cô cũng nghiêm túc nói: “Tôn thần y, ông giúp tôi đi, để tôi cứu Trần Hoàng Thiên, tôi thật sự không hối hận, xem như tôi cầu xin ông!”
Cô quỳ xuống.
Tôn Hoàng Chánh vội vàng đỡ cô đứng dậy, thở dài nói: “Cô và anh ấy, chỉ cần làm nên chuyện vợ chồng, chính là cứu anh ấy rồi.
Nói xong. Tôn Hoàng Chánh kéo bức màn ra, mang theo bác sĩ và chuyên gia rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lai. Dương Ninh Vân khóa trái cửa phòng lại, sau đó đứng bên giường bệnh. Khóe miệng cô nổi lên ý cười thê lương. “Em đã vô số lần nghĩ tới cảnh trao thân cho anh, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, lại trong tình cảnh này, nhưng mà như vậy cũng tốt. Cứ như vậy, trong mắt anh, em vẫn là em, anh muốn chạm vào nhưng không bao giờ chạm được, em cũng không cần sợ sau khi có được em, anh liền ghét bỏ, dần dần quên đi em”
Cô nói chuyện, quần áo cũng cởi ra, trong lòng không hề hối hận.
Một tiếng sau.
Dương Ninh Vân từ trên giường bệnh bước xuống.
Nhìn tới Trần Hoàng Thiên, thấy độc tố màu đen trên người anh đã dần biến mất, khỏe miệng cô hơi nâng lên, nở nụ cười xinh đẹp vô cùng.
Sau đó.
Cô mặc tăng phục lên, chắp tay trước ngực ngâm một câu phật hiệu. “A di đà phật, cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa, hi vọng Phật Tổ không khiển trách đệ tử.
Sau đó cô mặc quần áo thật tốt cho Trần Hoàng Thiên còn đang hôn mê, ôm cơ thể đang dần lạnh lẽo của mình rời khỏi phòng bệnh. “Có phải cảm thấy tự nhiên rất lạnh không?” Tôn Hoàng Chánh hỏi.
Dương Ninh Vân gật đầu, hỏi: “Có phải do âm độc bắt đầu khuếch tán hay không?”
Tôn Hoàng Chánh thở dài: “Đúng vậy, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, chờ thêm ít tháng nữa, cô cả ngày phải quấn trong chăn bông dùng lửa thiêu đốt, mới có thể miễn cưỡng sống sót.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT