**********

Chương 497: Tấn công vào đại nội!

Đại nội lúc này. “Cũng may ông Chu đã sắp xếp cho chúng ta rút lui khỏi nhà họ Trần từ trước, nếu không bây giờ đã không xong rồi. Vừa nãy người mà tôi xếp ở gần nhà họ Trần đã gọi điện thoại tới, nói có mấy chiếc xe đang dừng lại ở trước cửa của nhà họ Trần chúng ta, còn đập phá cánh cổng của nhà họ Trần chúng ta nữa. Sau khi vào một lúc thì lại đi ra rồi lái xe rời đi rồi.”

Bác cả vui mừng nói. “Nguy hiểm quá trời quá đất!” “Đúng thế, cũng may là rút lui sớm, bằng không nhà họ Trần sẽ trở thành nhà họ Triệu thứ hai mất” “May mà Hàn Tử Minh không ra tay với nhà họ Trần đầu tiên, nếu không chúng ta chết chắc rồi.

Người của nhà họ Trần vây quanh lại với nhau, người nào người nấy cũng vỗ ngực vui mừng không thôi. “Bố, bố nói xem liệu Hàn Tử Minh có biết chúng ta đang ở đại nội rồi tới đây giết chúng ta không?” Trần

Hoàng Dương yếu ớt hỏi, rõ ràng có hơi sợ hãi.

Bác cả cười nói: “Nhưng đại nội là cơ cấu quan trọng trong triều đình. Thiết nghĩ Hàn Tử Minh cũng không dám vào đây giết người đâu, nếu không dù ở xa cũng sẽ bị trừng phạt. Bố không tin cậu ta không sợ.”

Trần Hoàng Dương gật đầu, lúc này mới yên tâm hơn một chút.

Không lâu sau.

Mấy chiếc xe dừng lại cách cánh cổng của đại nội không xa. Bỗng nhiên một hàng người Hàn Tử Minh xuống xe. “Tử Minh à, đến bên ngoài cửa lớn rồi, cậu vào đó giết đứa bé đi. Hai mẹ con chúng tôi sẽ đợi ở ngoài cửa, hai mẹ con chúng tôi thực sự rất sợ, các cậu giết Trần Hoàng Thiên rồi sẽ ra nước ngoài, giấy tờ chứng nhận của chúng tôi không có cách nào để ra nước ngoài được cả. Đến lúc đại nội tính lên đầu hai mẹ con chúng tôi thì chúng tôi phải làm sao chứ.

Lý Tú Lam run lẩy bẩy nói.

Hàn Tử Minh lạnh lùng nói: “Còn dám nói thêm một câu nữa tôi sẽ khiến bà mãi mãi không mở miệng được nữa đấy tin không?”

Anh ta đưa tay lên chuẩn bị.

Lỡ như sức mạnh của Trần Hoàng Thiên mạnh hơn anh ta, lại vì lỡ tay mà không hạ độc thành công, bị Trần Hoàng Thiên đánh bại, có hai mẹ con này và đứa bé trong tay thì có lẽ sẽ có thể ngăn được một tai họa giáng xuống.

Nói thế nào thì cũng là mẹ vợ và em vợ của Trần Hoàng Thiên, nên Trần Hoàng Thiên sẽ mềm lòng thôi. Anh ta tin chắc cho hai mẹ con này trong tay, nếu anh ta có thua đi nữa thì Trần Hoàng Thiên cũng không dám giết anh ta đâu, có lẽ có thể chừa lại một con đường lui cho bản thân.

Vậy nên anh ta kiên quyết không để cho hai mẹ con Lý Tú Lam đi. “Cecil, để lại hai người canh hai mẹ con nhà này cho tôi, còn cô dẫn theo những người khác bao vây ngó chừng đại nội. Một con ruồi cũng không được để chạy thoát”

Hàn Tử Minh căn dặn nói. “Yên tâm đi, cứ giao cho tôi”

Cecil vỗ vỗ ngực, dẫn theo 6 người rồi rời đi, để lại hai người canh chừng Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân. “Đi.”

Hàn Tử Minh hờ hững nói, tiến vào cánh cổng lớn của đại nội.

Hai mẹ con Lý Tú Lam bị hai người đàn ông da đen đẩy về phía trước. “Đứng lại, hôm nay không ai được vào đại nội cả!”

Mấy người bảo vệ ngoài cổng chặn đường Hàn Tử

Minh.

Hàn Tử Minh bật cười ha ha, anh ta càng thêm chắc chắn bọn người Trần Hoàng Thiên đang trốn bên trong đại nội. Lúc trước anh ta đã cùng ông nội mình tới đại nội rồi, và thái độ của mấy người bảo vệ không phải là thái độ này.

Đương nhiên là bảo vệ đã được thay người khác rồi. Nếu không thì sớm đã bị nhận ra rồi. “Không muốn chết thì tránh ra, nếu không đừng trách Hàn Tử Minh tôi không khách sáo” Hàn Tử Minh lạnh lùng nói. “Cái gì!”

Bảo vệ cực kỳ ngạc nhiên, lập tức chạy vào trong. Sau đó hét lớn lên “Không xong rồi! Hàn Tử Minh đã xông vào tới đại nội rồi!”

Một câu này vừa được nói, cả đại nội đã nổ tung nồi lên rồi. “Trời ạ, sao Hàn Tử Minh biết chúng ta đang trốn trong đại nội cơ chứ?” “Nếu để cậu ta xông vào đây thì chúng ta phải làm sao đây?” “Không phải đã nói là cậu ta không dám tới đây sao, thế sao cậu ta lại dám xông vào rồi!” Lúc này những người cấp cao của đại nội cũng lần lượt chạy từ trong phòng làm việc ra.

Chu Kình Thượng thậm chí còn thúc giục: “Zaki, mau đưa Thiên Mạnh và Thanh Vân rời khỏi tường vây đi. “Được.”

Miyazaki lại một tay kéo lấy cánh tay của Dương Thiên

Mạnh, một tay còn lại kéo lấy cánh tay đang ôm đứa bé của Phương Thanh Vân, một phát nhảy lên bay ra ngoài.

Kết quả là vừa mới bay lên tới tường vây thì đã có một người da đen xuất hiện trước mặt Miyazaki và đấm ông ta một đấm.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Thiên Mạnh và

Phương Thanh Vân ngạc nhiên hét lên: “Zaki, cẩn thận!”

Trái tim của cả hai như muốn vỡ tung ra.

Mặc dù bọn họ không biết người da đen này ghê gớm tới mức nào, nhưng cơ bắp của người da đen này thật sự quá to, vừa nhìn một cái thôi đã khiến da đầu người khác tê dại rồi. Một người da đen mạnh mẽ như vậy đấm ra một đấm là có thể tưởng tượng ra sức lực khủng khiếp như thế nào rồi. “Không xong rồi!”

Sắc mặt Miyazaki thay đổi rõ rệt.

Thông qua cú đấm vừa rồi, ông ta càng có thể thấy được sự khủng khiếp của người da đen này.

Thậm chí còn mạnh hơn ông ta rất rất nhiều lần!

Vậy nên ông ta hét lên: “Nhanh chụp lấy người!” Sau đó ông ta quăng Dương Thiên Mạnh và Phương Thanh Vân ngược trở lại.

Hai người họ đều là người bình thường, nếu như bọn họ bị trúng một đẩm này, tất cả sóng xung kích tạo ra có thể khiến hai người họ chết ngay lập tức. Cho dù hai người họ không chết ngay lập tức thì chắc chắn đứa bé cũng sẽ chết ngay lập tức.

Vậy nên ông ta phải ở lại đánh trước và bỏ Dương

Thiên Mạnh và Phương Thanh Vân lại. Dù sao ở phía sau cũng còn nhiều cao thủ trong đại nội có thể đỡ được hai người bọn họ.

Mà chỉ một giây sau khi ông ta ném Dương Thiên Mạnh và Phương Thanh Vân trở lại.

Nắm đấm mạnh mẽ của người da đen nện lên ngực của ông ta.

Phụt!

Miyazaki phun ra một ngụm máu, bay ra ngoài như cánh diều bị đứt dây, đập vào hàng rào trên lầu hai của một tòa ký túc xá, đập thẳng vào hàng rào, rồi lại đụng vào vách tường một lần nữa. Rồi rớt xuống bên trong ký túc xá, không biết sống chết ra sao.

Dương Thiên Mạnh và Phương Thanh Vân được người trong đại nội đỡ lấy và an toàn tiếp đất. “Mẹ ơi!”

Nhưng khi thấy Miyazaki bị đánh bay như vậy thì tất cả người nhà họ Trần đều bị dọa sợ tới muốn đi tè luôn rồi. Hiện tại Miyazaki là người mạnh mẽ nhất trong cơ cấu đại nội trong triều đình rồi.

Đến cả ông ta mà cũng bị giết chết chỉ bằng một đấm thôi thì trong đại nội còn có ai có thể là đối thủ của người da đen này nữa?

Nhưng người da đen lại không ra tay gì, mà chỉ đứng trên tường vây, hai tay khoanh trước ngực và nhìn những người bên trong đại nội đầy hài hước. “Các cậu là ai vậy hả? Sao lại dám hành hung trong đại nội như vậy, không sợ chết ở nơi tha hương xứ người à?"

Chu Kình Thượng hét lên. "Ha ha ha."

Một tiếng cười đầy lạnh lùng truyền tới: “Chu Kình

Thượng, ông có bản lĩnh để anh ta chết nơi tha hương xứ người không?”

Tất cả mọi người đều nhìn sang.

Chỉ thấy Hàn Tử Minh dẫn theo Lý Tú Lam và Dương

Bảo Trân, cùng với hai người da đen đi tới. “Hàn Tử Minh, cậu muốn làm gì?”

Chu Kình Thượng tức giận hỏi.

Hàn Tử Minh bật cười: “Chẳng làm gì cả, chỉ là muốn giải quyết nợ nần với Trần Hoàng Thiên mà thôi, ông nội tôi bị anh ta giết chết rồi. Món nợ này cũng đến lúc nên thanh toán với anh ta rồi”

Nói tới đây, ánh mắt anh ta đảo một lượt những người có mặt tại đây.

Kết quả sau khi đảo một vòng anh ta lại chẳng thấy bóng dáng của Trần Hoàng Thiên đấu.

Anh ta lạnh lùng hỏi: “Trần Hoàng Thiên đấu? Không phải là sợ tôi nên không dám ra mặt đối diện với tôi đấy chứ?”

Chu Kình Thượng nói: “Trần Hoàng Thiên không có ở đại nội, cậu ấy đã đi Mỹ rồi. Nên nếu muốn tìm cậu ấy thì cậu nên đến Mỹ mà tìm, chứ ở đây cậu không tìm được cậu ấy đâu.

Hàn Tử Minh cười ha ha: “Ông nói dối, bố vợ của anh ta đang ở đây thì không thể nào mà anh ta không ở đây được. Mau gọi anh ta ra đây, nếu không tôi sẽ thả chết con của anh ta đấy!”

Nói xong anh bắt đứa bé mà Dương Bảo Trân đang ôm trong lòng và nâng lên cao.

Đứa bé bị dọa sợ tới mức bật khóc oa oa.

Tiếng khóc này cũng làm cho đứa bé trong lòng

Phương Thanh Vân bật khóc theo. "Hum?"

Hàn Tử Minh đột nhiên cau mày, ánh mắt rơi trên người Phương Thanh Vân, thấy Phương Thanh Vân đang dỗ đứa bé, trong miệng lại nói bé cưng đừng khóc. Anh ta lập tức lạnh lùng hỏi lại: “Hai đứa bé này, rốt cuộc đứa nào mới là con của Trần Hoàng Thiên?”

Lời này vừa được nói ra.

Thì trong lòng Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân đã nhảy lên tới cổ họng, một cảm giác không lành quét qua cả người, cả hai người đều run lẩy bẩy hết cả rồi. “Nói!”

Hàn Tử Minh hét lên.

Thình thịch!

Lý Tú Lam vì không chịu nổi áp lực mà quỳ trên mặt đất, khóc thành tiếng nói: "Tử Minh à, không phải là đứa bé trên tay cậu đâu, đứa bé kia mới là con của Trần Hoàng Thiên. Hai mẹ con chúng tôi sợ cậu sẽ giết hai mẹ con tôi nên mới lừa cậu thôi. Cậu vứt đứa bé này rồi đi bắt đứa bé kia đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play