Nghe Chu Kình Thượng nói vậy, Trần Hoàng Thiên nhất thời có chút lo lắng.

Anh muốn trở về.

Anh vô cùng muốn quay trở lại.

Anh không muốn người nhà mình xảy ra chuyện, càng muốn băm tên Hàn Tử Minh này ra thành trăm mảnh!

Thế nhưng...

Trước khi nhận được điện thoại của Chu Kình Thượng, đã có trinh sát báo lại rằng các tổ chức ngoài biên cảnh đã tập kết quân đội hướng về phía Phật Gia Đường.

Nếu như anh bỏ chạy đi cứu người nhà thì Phật Gia Đường coi như xong. Hơn nữa, thực lực ngoài biên cảnh kia cũng sẽ nhân cơ hội đánh nhanh thắng nhanh, như vậy hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

Hiện tại thứ mà anh gánh vác không chỉ có Phật Gia Đường mà còn có sự yên bình của vùng biên giới,

Cho nên anh không thể trở về được. Hơn nữa cho dù có trở về thì cũng không kịp.

Bởi vì từ đây tới thủ đô cũng phải mất hơn 10 tiếng, chờ lúc anh tới được thủ đô thì tên Hàn Tử Minh đã sớm tới trước đó từ lâu rồi.

Khi anh đang định nói.

Đúng lúc này, Chu Kình Thượng kích động nói: “Trần Hoàng Thiên, cậu cứ yên tâm, lúc nãy vợ của cậu là Dương Ninh Vân đã gọi điện thoại cho tôi nói rằng cô ấy với sự thái Mạc Ngôn đã chuẩn bị bay tới thủ đô rồi” “Ngoài ra, cô ấy còn nhờ sư thái Mạc Ngôn thuyết phục được chưởng môn của Long Hổ Tông và phái Võ Đang rời núi rồi, bọn họ cũng đang chờ cất cánh hoặc có khi đã cất cánh rồi. Như vậy, có ba chưởng môn của các phái tới rồi, cho dù không diệt nổi Hàn Tử Minh thì cũng có thể đảm bảo an toàn cho cả nhà họ Trần. “Tôi nghĩ trong nhà họ Trần vẫn chưa biết chuyện Hàn Tử Minh, cho dù biết thì cũng không thể tiến vào giết được, một khi ba vị chưởng môn tới thì nguy cơ kia có thể được giải quyết ngay!” “Thật tốt quá!”

Trần Hoàng Thiên nghe vậy thì cảm thấy vô cùng kích động. “Thời khắc mấu chốt như vậy vẫn là Ninh Vân giúp tôi được một việc lớn!”

Hai mắt của anh đỏ hoe.

Ai nói Ninh Vân vô dụng chứ? Ai nói Ninh Vân chỉ biết hại anh mà sẽ không giúp được anh?

Thời khắc mấu chốt, chính cô đã giúp anh giải quyết được một việc lớn!

Cuối cùng, anh cũng có thể an tâm đi đối phó với địch ở biên giới! "Ha ha!"

Chu Kình Thượng cười nói: “Xem ra cô ấy không tới Nga Mi rồi, cậu có thể an tâm đi bảo vệ biên giới, có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cậu. “Vậy được, nhờ ông chăm sóc người nhà giúp tôi. Dứt lời, Trần Hoàng Thiên ngắt điện thoại. “Tiểu Phật Gia, quân đội đã tập kết xong, chỉ chờ ngài hạ lệnh xuất phát.

Tả sứ tiến vào trong lều nói. “Được.

Trần Hoàng Thiên gật đầu, ra khỏi lều rồi nhảy lên lưng ngựa, bàn tay to vung lên: “Xuất phát!”

Trong phút chốc, hàng vạn con ngựa phi nước đại, hàng vạn binh mã giơ roi, đạp lên bụi đất chiến đấu với thế lực nước ngoài.

Nửa tiếng sau.

Hơn hai mươi nghìn người cưỡi ngựa chạm mặt thế lực nước ngoài ở sa mạc. “Người nào là Tiểu Phật Gia?”

Có một ông già mặc bộ đồ đen ở phía đối diện dùng giọng không phải tiếng phổ thông hét lên. “Là tôi.”

Trần Hoàng Thiên cưỡi ngựa tiến lên hai bước đáp lại.

Hôm nay tâm trạng của anh vô cùng tốt.

Cô vợ ngốc nghếch Dương Ninh Vân của anh cuối cùng đã làm được một chuyện vô cùng lớn, có thể chặn được miệng của những người chê Dương Ninh Vân vô dụng rồi!

Đây là chuyện đáng giá khiến cho anh cảm thấy vô cùng vui vẻ. “Tên nhóc kia, đừng có quá ngông cuồng!”

Ông già mặc áo trắng đen cười lạnh nói: “Có dám lại đây đấu cùng với cao tăng Sát Bà Gia của Thiên Trúc một trận không?”

Hai ngày trước, thế lực nước ngoài này đã tấn công Phật Gia Đường mấy lần, liên tục sử dụng khí độc và học độc để mở đường. Thế nhưng đều bị Trần Hoàng Thiên dùng phép làm gió to thổi đi mất, vì thế lần này bọn họ đã gọi tới người mạnh nhất ở nước Thiên Trúc tới.

Vị cao tăng Sát Bà Gia này chính là một trong ba cao thủ hàng đầu của nước Thiên Trúc.

Chỉ cần Sát Bà Gia có thể tiêu diệt Trần Hoàng Thiên thì bọn họ có thể dùng độc khí và nọc độc để bắt toàn bộ Phật Gia Đường! “Sát Bà Gia?”

Không ít người của Phật Gia Đường cảm thấy kinh ngạc.

Tả sứ vội vàng nói: “Tiểu Phật Gia, Sát Bà Gia chính là một trong ba cao tăng mạnh nhất của nước Thiên Trúc. Thực lực vô cùng kinh người, nghe nói một chiêu lửa thuần của ấn Như Lai Đại Nhật có thể phá hủy cả một ngọn núi lớn, đã nổi danh khắp cả một thế hệ Thiên Trúc, được nhiều người ở Thiên Trúc coi là Phật sống. Tốt nhất là Tiểu Phật Gia nên đấu riêng với ông ta, miễn cho..” Tả sứ vô cùng lo lắng.

Tả sứ rất lo lắng.

Nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra mấy lời nói xui xéo.

Trần Hoàng Thiên cười cười, thấp giọng nói: “Không nên đánh một chọi một với ông ta. Nếu như tôi bị ông ta lỗi kéo thì còn phải đấu với ông ta nữa. Những thế lực nước ngoài này tấn công chúng ta bằng khí độc và nọc độc, sẽ gây ra rất nhiều thương vong. " “Cho nên cho dù ông ta không chỉ đích danh tôi ra đấu một mình thì tôi cũng phải một mình đấu với ông ta. Nếu như có thể xử lý ông ta thì trận chiến này sẽ ổn hơn.”

Tả sứ cũng cảm thấy có đạo lý nên không nói thêm gì nữa.

Vì thế, Trần Hoàng Thiên nói: “Có gì mà không dám? Tôi thật sự muốn xem cao tăng của nước Thiên Trúc lợi hại như thế nào.

Vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên cưỡi trên lưng ngựa, nâng tay phải lên, tụ khí thành kiếm, dùng chiêu thứ tư trong Chân Võ kiếm pháp chém thẳng về phía Sát Bà Gia.

Xoet!

Kiếm khí xé rách cả không trung, lao nhanh như sấm sét. “Hừ.”

Sát Bà Gia hừ lạnh một tiếng khinh thường, áo cà sa run lên. Bàn tay gầy khô như que củi đón lấy kiếm khí. Nhất thời.

Một chữ vạn “L” màu vàng bay ra, va chạm thẳng với kiếm khí, nổ ầm trong không trung. “Thật là lợi hại!”

Trần Hoàng Thiên âm thầm cả kinh.

Chân Võ kiếm pháp xem như là sở trường của anh.

Mà Sát Bà Gia chỉ tùy tiện dùng một tay, rõ ràng không phải là sở trường của ông ta, nếu như thật sự thi triển ấn Như Lai Đại Nhật thì có kinh khủng biết chừng nào! “Tiểu Phật Gia cũng chỉ có như thế.” Sát Bà Gia nói với vẻ khinh thường. ТrцуeлАРР.cоm trang web* cập nhật nhanh nhất

Giây kế tiếp.

Ông ta nhích mũi chân một chút, bắn về phía Trần Hoàng Thiên như pháo hoa, hai tay đều xuất kích nhanh như chớp.

Chỉ trong chớp mắt.

Từng chữ vạn “7” màu vàng lại hiện ra bao vây Trần

Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên vung kiếm trong tay, mỗi đường kiếm khi anh chém ra liền phá hủy một chữ vạn “Z” khiến cho bụi đất quay cuồng trông giống y như bão cát bình thường nhưng lại vô cùng khủng bố.

Trần Hoàng Thiên khó mà giao thủ được với cao thủ ở nơi như thế này?

Lúc này hạt cát khiến cho anh không thể mở mắt nổi.

Tuy rằng Sát Bà Gia nhắm hai mắt lại, thế nhưng ông ta là cao tăng cho nên tâm tình không phải là thứ mà võ giả bình thường có thể so sánh được, cho dù có nhắm hai mắt lại thì ông ta cũng có thể dùng tâm để nhìn Trần Hoàng Thiên.

Lúc này, thừa dịp Trần Hoàng Thiên chưa kịp phản ứng lại, ông ta dùng một chưởng đập thẳng vào ngực của Trần Hoàng Thiên.

Âm!

Trần Hoàng Thiên bị trúng một chưởng thì bay thẳng ra ngoài, nằm sõng soài ở trên cát, phun một ngụm máu. “Hoan hô!”

Thế lực nước ngoài nhảy nhót vì vui mừng. “Tiểu Phật Gia!”

Mọi người của Phật Gia Đường luống cuống.

Lúc này.

Sát Bà Gia hóa thành một đường parabol bay thẳng về phía Trần Hoàng Thiên. “Nguy rồi!”

Thấy một màn như vậy, trái tim của mọi người của Phật Gia Đường vọt lên tận cổ họng. “Phật sống đánh chết anh ta!" “Phật sống đánh chết anh ta!”

Thế lực nước ngoài đều hò hét.

Như thể giây tiếp theo, bọn họ có thể nhìn thấy Trần

Hoàng Thiên chết ở trên cát vậy.

Rất nhanh.

Sát Bà Gia liền tới gần Trần Hoàng Thiên, ông ta liền dùng một chưởng trọng đạt vạn tấn đánh thẳng về phía Trần Hoàng Thiên.

Nói mà chậm nhưng xảy ra lại cực nhanh.

Ngay khi chưởng của Sát Bà Gia sắp đánh tới gần Trần Hoàng Thiên.

Đột nhiên!

Đột nhiên Trần Hoàng Thiên tung ra một cú đấm. “Grào!”

Một tiếng rồng ngâm vang lên.

Chỉ thấy một con kim long hướng về phía lòng bàn tay của Sát Bà Gia.

Âm!

Sát Bà Gia như va phải mãnh thú, bay ngược lại mất cây số, khi rơi xuống đất còn phun ra mấy ngụm máu. “Hoan hội”

Lần này đến lượt anh em của Phật Đường Gia nhảy nhót ăn mừng. “Sao có thể như vậy được?"

Tất cả thế lực nước ngoài như nằm mơ.

Thế nhưng, Sát Bà Gia nhanh chóng đứng dậy, hai tay tạo thành ấn Như Lai Đại Nhật, khóe miệng nhanh chóng mấp máy gì đó.

Giây tiếp theo!

Phật quang trên người ông ta hiện ra, một bức phật tượng Như Lai xuất hiện ở phía sau ông ta.

Khi phật tượng Như Lai xuất hiện, dường như có phạm âm quanh quẩn khắp sa mạc.

Hơn nữa, theo thời gian, phật tượng Như Lai sau lưng của Sát Bà Gia lại càng hiện rõ hơn.

Thấy thế, mọi người của Phật Đường Gia đều kinh hô: “Tiểu Phật Gia, mau giết ông ta đi, nếu như để ông t thi triển ấn Như Lai Đại Nhật thì nhất định sẽ không đánh lại ông ta đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play