Từng câu nói của Trần Hoàng Thiên là nói ra từ tận đáy lòng.

Cái chết của Dương Ninh Vân khiến anh chịu đả kích nặng nề. Tới nhà của mình cũng không bảo vệ được, dùng cái gì mà bảo vệ một quốc gia?

Anh không đủ tự tin.

Lớn lên trong cảnh chịu ức hiếp, phải chịu quá nhiều áp bức rồi.

Mỗi lần bị ức hiếp, đều khiến anh cảm thấy mình lại thấp kém đi một bậc, mỗi lần chịu áp bức, đều mang lại sự đả kích rất lớn cho anh.

Anh không có hoài bão hay lý tưởng gì lớn, từ trước tới nơi anh chỉ muốn sống với vợ con, cả nhà vui vui vẻ vẻ, sống một cuộc sống đơn giản mà lại hạnh phúc.

Nhưng vận mệnh luôn trêu đùa anh.

Một lần lại một lần ngăn trở, một lần lại một lần đả kích, một lần lại một lần áp bức, đã dồn nén tâm hồn anh tới mức vỡ nát rồi.

Một người trái tim đã chết, còn có thể hy vọng người đó làm chút gì?

Anh cũng không muốn làm gì cả.

Quãng đời còn lại.

Anh chỉ muốn hiếu kính bố vợ, bầu bạn với Phương Thanh Vân luôn luôn không rời bỏ anh, yêu thương đứa con chưa ra đời.

Đây chính là cuộc sống về sau mà anh muốn trải qua. “Nhưng Tiểu Phật Gia à, mấy vạn quân tinh nhuệ của Phật Gia Đường, đều là một tay Lão Phật Gia đưa vào, cậu là con trai ruột của Lão Phật Gia, để cậu nắm giữ quản lý Phật Gia Đường không ai dám không phục, nếu đổi thành người khác làm chủ, Phật Gia Đường chắc chắn sẽ chia năm sẻ bảy, lẽ nào không thành một được đâu Tiểu Phật Gia, nếu cứ như vậy, rất dễ khiến thế lực bên ngoài nhân lúc vắng nhà mà làm cho tâm huyết của Lão Phật Gia lụi tàn theo lửa!”

Lý Đức Hùng tận tình khuyên nhủ nói.

Trần Hoàng Thiên lắc đầu cười khổ: “Giao Phật Gia Đường cho tôi, có lẽ sẽ bị thất bại nhanh hơn, trước đây Hội Sở Hoàng Gia trong tay bố vợ tôi còn tốt đẹp, tới tay tôi chưa đầy một tháng liền trở thành của người khác rồi.” “Cho nên, vẫn là thôi đi.

Nói xong, anh thở dài một cái, rời khỏi văn phòng. “Tiểu Phật Gia...

Lý Đức Hùng muốn nói gì đó, bị Chu Kình Thượng kéo lại, nói: “Từ lúc tôi quen cậu ấy tới giờ, cũng đã một thời gian rồi, mọi sự áp bức cậu ấy phải chịu quá nhiều rồi. “Mỗi lần bị áp bức, cậu ấy đều cố gắng gượng dậy, nhưng mỗi lần như vậy trả giá rất đau xót. “Cái giá cậu ấy phải trả trong lần trả giá này quá lớn, vì vậy cậu ấy mất đi tự tin với bản thân rồi, muốn cậu ấy tiếp quản Phật Gia Đường, nhất định phải để cậu ấy tự tin lại mới được, bằng không có nói nhiều nữa cũng vô dụng”

Lý Đức Hùng cảm thấy rất có lý, liền hỏi: “Vậy phải làm sao để cậu ấy tự tin lại? “Đơn giản.

Chu Kình Thượng lộ ra nụ cười xảo quyệt, nói: “Để cậu ấy nghỉ mấy ngày đã, sau đó... như này đi. Cậu ấy sẽ tự tin trở lại thôi.” "Ha ha!"

Lý Đức Hùng thoải mái cười nói: “Vẫn là những người trong nhà như các người nhiều ý, vậy làm theo ý ông đi

Sau khi Trần Hoàng Thiên rời khỏi văn phòng của Chu Kình Thượng, liền tới gõ cửa phòng của bố vợ. “Đây đây!

Dương Thiên Mạnh lau nước mắt ở khóe mắt, mở cửa phòng, thấy Trần Hoàng Thiên, ông ấy mỉm cười nói: “Bố không sao, con cứ bận việc của con đi, không cần cả ngày phải tới thăm bố đâu, lỡ việc của con mất.” Trần Hoàng Thiên đỡ Dương Thiên Mạnh ngồi xuống, ngồi kề đầu gối với anh mà nói. “Hoàng Thiên, những ngày con không ở đây đều là Thanh Vân chăm sóc bố, nói chuyện với bố, bố có thể thấy được con bé càng thông minh hơn so với Ninh Vân, con bé càng thích hợp với con hơn, dù gì bây giờ Ninh Vân cũng không còn rồi, trong bụng Thanh Vân còn có con của con, hai đứa đi nhận giấy đăng ký kết hôn đi, sau đó tổ chức một chút, ba sẽ vui thay hai đứa" Dương Thiên Mạnh nói.

Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Cả đời này của con chỉ có một người vợ, đó chính là Ninh Vân, cũng chỉ có một người bố vợ là bố, cho dù Ninh Vân đã mất. Cô ấy vẫn vĩnh viễn là vợ của con, không có ai có thể thay thế.

Phương Thanh Vân bưng bát canh gà hầm nhân sâm, đi từ hành lang qua. Nghe được những lời này, cô ấy không khỏi sững người. Trong lúc nhất thời, Phương Thanh Vân không khỏi tràn ngập mất mát trong lòng. Nhưng rất nhanh, cô ấy liền nở nụ cười cay đắng. “Lúc cậu ba khó khắn nhất, là cô ấy kết hôn với cậu ba, không rời bỏ cậu ba, cậu ba rất yêu cô ấy, đời này chỉ nhận định người vợ là cô ấy cũng là chuyện thường tình.

Nghĩ như vậy, cô ấy liền thông suốt rồi. Thế là, cô ấy bưng canh gà vào. “Thanh Vân, con xem con kìa, bụng to như thế rồi, nên tự chăm sóc tốt bản thân mình mới đúng. Không cần phải chăm sóc bố như vậy” Dương Thiên Mạnh vội vàng nói.

Phương Thanh Vân cười nói: “Trước đây ở nhà họ Trần quen rồi, con luôn muốn đi đi lại lại, vừa lúc bà Ngô hầm canh gà cho con, con liền đưa một phần tới ạ.”

Trần Hoàng Thiên nở nụ cười vui vẻ, đón canh gà từ tay Phương Thanh Vân. “Bố, để con đút cho bố Trần Hoàng Thiên nói. “Không cần không cần, bố ăn nhân sâm của con rồi, bây giờ không xảy ra tai nạn như trước nữa, tay chân rất linh hoạt, không cần đút, tự bố ăn, con để ý tới Thanh Vân đi, đừng lạnh nhạt với con bé.”

Dương Thiên Mạnh đón lấy bát canh gà thúc giục. “Vậy lát nữa con sẽ lại trò chuyện với bố ạ.

Trần Hoàng Thiên đứng dậy, đỡ Phương Thanh Vân rời khỏi nhà ở, đi dạo ở bên ngoài. “Lời vừa nãy của anh, có phải em đã nghe được rồi không?” Trần Hoàng Thiên hỏi.

Phương Thanh Vân cười: “Cậu ba có tình có nghĩa. Em còn vui mừng đây, em không cần danh phận gì cả, có thể sinh con, chăm con cho cậu ba, em đã rất hài lòng rồi.”

Trần Hoàng Thiên dừng chân, nâng mặt Phương Thanh Vân lên, biểu lộ cảm xúc nói: “Từ nhỏ tới lớn, luôn suy nghĩ thay anh, không muốn gây thêm phiền phức cho anh, khiến anh đỡ lo nhất chính là em

Phương Thanh Vân nở nụ cười: “Bởi vì chúng ta là thanh mai trúc mã, vì em hiểu anh, cũng vì em yêu anh” Trần Hoàng Thiên hơi động lòng, ôm lấy Phương

Thanh Vân vào trong lòng. Lúc này, ở nhà họ Trần. Trần Hiếu Sinh như ăn phải thuốc nổ, cho đám con cháu một trận mắng chửi tơi bời. “Đều tại chúng mày, Trần Hoàng Thiên từ nhỏ đã ngoan ngoãn, chúng mày đánh nó chửi nó, ăn hiếp nó làm gì? Nếu bọn mày không đối với nói như vậy, đối xử với nó như anh em ruột thịt, tao có thể vì bảo vệ chúng mày mà đuổi nó ra khỏi nhà họ Trần, có thể vì bảo vệ chúng mày mà hãm hại nó thảm như thế?” “Bây giờ nhìn lại xem, tao thật hận lúc đó không đuổi hết chúng mày ra khỏi nhà họ Trần, đứa nào đứa nấy quen rồi, một chút hữu dụng cũng không có. Ngược lại Trần Hoàng Thiên, làm cho mọi chuyện thất bại hoàn toàn, một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Hàn ở Kim Thành, cũng bị nó làm cho sụp đổ trong một đêm rồi." “Chúng mày biết không? Chỉ cần Trần Hoàng Thiên chịu giúp đỡ, nhà họ Trần chúng ta liền có thể một bước lên trời, trở thành nhà đứng đầu bốn gia tộc lớn ở thủ đô, cho dù là toàn quốc, cũng có thể đứng vào hàng ngũ bốn gia tộc lớn.” “Mà cơ hội thăng nhanh này đều bị chúng mày hủy hết, hủy hết cả rồi!”

Lời vừa nói xong!

Rầm rầm rầm

Trần Hiếu Sinh đập vỡ tách trà và gạch tàn, thậm chí vài chiếc bình cổ mấy trăm triệu cũng bị ông ta đập hết.

Tất cả các thành viên trong nhà họ Trần đều lặng lẽ cúi đầu vào ngực, lặng lẽ im lìm.

Sau khi phát giận xong, Trần Hiếu Sinh ngồi lại trên ghế Thái Sư, cười thảm nói: "Nếu không phải đảm súc sinh chúng mày, khi đó hại Phương Thanh Vân suýt nữa đẻ non, đổ tội cho Dương Ninh Vân, Trần Hoàng Thiên sẽ không hiểu lầm nó, nó cũng sẽ không chết, vậy nhà họ Trần còn có hy vọng mời nó về." "Bây giờ, sợ rằng nó đã hận chết nhà họ Trần này rồi, mà tạo cũng hận chết cái lũ súc sinh như chúng mày rồi!"

Lúc này, bác cả yếu ớt nói: "Ông nội ạ, mười mấy nghìn người vớt mấy ngày, cũng không vớt được xác của Hàn Tử Minh và Dương Ninh Vân, có lẽ có khi hai người bọn họ vẫn còn sống, chỉ cần tìm Dương Ninh Vân về, giao con bé đó cho Trần Hoàng Thiên, hết thảy liền dễ nói."

Trần Hiếu Sinh vừa nghe, liền nói: “Mày lập tức lấy danh nghĩa tập đoàn Cửu Đỉnh, đi phát thông báo tìm người cho tao, ai có thể cung cấp manh mối tìm Dương Ninh Vân thưởng 30 nghìn tỷ, ai có thể tìm được Dương Ninh Vân đưa tới tập đoàn Cửu Đỉnh thưởng 300 nghìn tỷ “Tiêu 30 nghìn tỷ nữa đi làm quảng cáo, tối nay các tạp chỉ lớn và đài truyền hình nhất định phải có thông báo tìm người, nghe rõ chưa?” “Vâng! Ông nội! Con sẽ đi làm ngay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play