Hàn Bình Minh hơi do dự, ông ta nhìn về phía Hàn Tử Minh, hai ông cháu hai mặt nhìn nhau. Trong thời gian ngắn hai ông cháu ông ta không biết có nên dẫn Dương Ninh Vân ra hay không.
Nếu như để Trần Hoàng Thiên nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Dương Ninh Vân thì chỉ sợ rằng Trần Hoàng Thiên sẽ nhẫn tâm, thà chết cũng không chịu giao những trang còn thiếu kia ra. “Hàn Bình Minh ông còn do dự cái gì nữa hả? Không muốn những trang còn thiếu kia nữa rồi sao?”
Triệu Thanh Lam rống lên. “Được.
Hàn Bình Minh cũng được ăn cả ngã về không, ông ta quát lên: “Tử Minh, dẫn Dương Ninh Vân ra đây!” "Da."
Hàn Tử Minh không dám không làm theo nên liền lập tức chạy vào đại sảnh, “Con mẹ nó!"
Trần Hoàng Thiên cần răng nghiến lợi nói: “Cái thứ súc sinh các người ngoại trừ uy hiếp ra thì các người còn biết làm quái gì nữa hả?”
Rắc rắc rắc!
Triệu Thanh Lam gia tăng thêm lực dưới chân khiến cho xương sườn của Trần Hoàng Thiên bị gãy mất vài khúc.
Rất nhanh sau đó Dương Ninh Vân đã được giải ra.
Sợ Trần Hoàng Thiên nhìn thấy dáng vẻ của Dương Ninh Vân nên Hàn Tử Minh dùng khăn trùm đầu trùm đầu cô lại. “Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Dương Ninh Vân giãy dụa.
Trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở mà hồ lên: “Trần Hoàng Thiên, anh không cần quan tâm tới em làm gì, anh đi đi, anh đi nhanh lên đi, tất cả những chuyện này đều là do em gieo gió gặt bão cả. Em có chết cũng không hết tội, anh đừng vì một người phụ nữ ngốc nhất trên đời này như em mà tự rước phiền phức vào người, anh đi nhanh đi!”
Cô đang bị trùm đầu nên không nhìn thấy Trần Hoàng
Thiên đang bị người khác giảm dưới chân. "Ha ha ha!"
Tiếng cười lạnh của Hàn Tử Minh vang lên. “Dương Ninh Vân, có thể em không biết, nhưng anh ta đã bị khống chế rồi, bây giờ anh ta đang bị Trung Nguyên Vương giảm dưới chân. Nếu như em không hy vọng anh ta chết thì hãy bảo anh ta giao tất cả những thứ mà chúng tôi muốn ra đây, nếu như anh ta không chịu giao ra thì em và anh ta, còn có cả Đỗ Văn Mạnh và Đỗ Nhã Lam, hôm nay một người cũng đừng nghĩ tới việc còn sống mà rời khỏi nhà họ Hàn này!”
Nói xong thì Hàn Tử Minh liền tụ khí thành đạo kề sát lên cổ Dương Ninh Vân, đồng thời quát về phía Trần Hoàng Thiên: “Nếu như mày không muốn em ấy chết thì đưa những trang còn thiếu ra đây cho tao, nếu không thì tao sẽ cắt đứt cổ em ấy ngay!”
Tim gan Trần Hoàng Thiên tức giận đến mức muốn nổ tung, đôi mắt anh đỏ như máu rống lên: “Hàn Tử Minh, con mẹ nó mày là thằng súc sinh khốn nạn, mày thả Ninh Vân ra rồi tao sẽ đưa ngay, nếu như mày không thả thì tạo thà rằng chết cùng cô ấy cũng sẽ không đưa những trang còn thiếu kia ra cho bọn mày đâu!”
Anh biết nếu như anh giao ra rồi thì anh và Dương Ninh Vân không thoát khỏi cái chết.
Dù sao thì bây giờ cũng đã rơi vào tay bọn họ, dù có giao ra hay không thì cuối cùng anh cũng phải chết, vậy thà rằng bây giờ cứ cắn chết không buông trước đã, đợi tới khi bọn họ thả Dương Ninh Vân ra rồi, tới lúc đó dù có chết anh cũng sẽ không giao cho bọn chúng. “Mày không chịu đưa đúng không?”
Hàn Tử Minh nheo mắt nói: “Mày nghĩa rằng tao sẽ bị uy hiếp sao? Mày uy hiếp tao cũng không có tác dụng gì, nếu như hôm nay mày không chịu giao ra thì tao đảm bảo sẽ lấy đầu Dương Văn Ninh!”
Cậu ta nói xong câu này thì đạo trong tay cũng kéo một đường. Chỉ trong nháy mắt, cổ Dương Ninh Vân đã bị cắt rách, máu tươi thuận theo lưỡi đao rơi xuống.
Chỉ nhìn thoáng qua một cái Trần Hoàng Thiên liền nóng nảy: “Con mẹ nó mày dừng tay lại cho tao, tao đưa, tạo đưa cho mày là được chứ gì?”
Dưới tình hình trước mắt anh chỉ có thể đánh cược một lần.
Cược rằng sau khi anh giao ra Hàn Tử Minh có thể sẽ không giết Dương Ninh Vân.
Nhưng anh lại không ngờ rằng Dương Ninh Vân lại hồ lên: “Trần Hoàng Thiên anh đừng đưa, anh đã bị hủy rồi, em đã không còn là người vợ mà anh yêu thương nữa rồi. Bây giờ em đã là một người xấu xí quái dị, ai nhìn cũng phải ghê tởm em xấu xí, cho dù anh có đưa ra rồi thì bọn họ vẫn sẽ giết em mà thôi. Thế nên “Mẹ nó em ăn nói bậy bạ gì thế hả!”
Hàn Tử Minh bịt chặt miệng Dương Ninh Vân lại, mặt mũi cậu ta cực kì dữ tợn. Dương Tử Văn ra sức lắc đầu một cái.
Miếng trùm đầu bị tay Hàn Tử Minh vô tình kéo xuống dưới.
Chỉ nhìn một cái!
Trần Hoàng Thiên sợ đến ngày ngốc!
Chỉ thấy trên khuôn mặt vốn dĩ vô cùng tinh xảo như đồ sứ của Dương Ninh Vân bây giờ đã tràn đầy vết rạn, mặt mũi gần như đã thay đổi hoàn toàn.
Ngay sau đó cả người anh đều bùng nổ: “Hàn Tử Minh, mẹ nó đồ súc sinh nhà mày lại hủy hoại vợ tao thành ra như thế, hôm nay tao phải khiến hai ông cháu mày chết!”
Trần Hoàng Thiên thật sự đã bị tức đến điên rồi!
Không!
Là hận muốn điên!
Dương Ninh Vân xinh đẹp biết bao nhiêu cơ chứ, da dẻ trắng trắng mềm mềm như sứ, vô cùng mịn màng, bình thường khi anh nhìn thấy khuôn mặt động lòng người của cô đều muốn hôn một cái.
Nhưng mà bây giờ...
Nhìn thấy ghê người!
Thảm đến nỗi không nỡ nhìn!
Nếu đổi lại là bất cứ một người đàn ông nào khác khi nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thương sâu sắc bị hủy hoại thành như vậy đều sẽ bộc phát ra lòng căm hận nguyên thủy nhất. "Ha ha ha!"
Nhưng Hàn Tử Minh lại không nhịn được mà cười lớn: “Mày cảm thấy bây giờ mày như thế này rồi mà còn có thư cách báo thù hai ông cháu tạo sao hả? Mày vẫn nên quan tâm đến chuyện mày và Dương Ninh Vân có thể sống tiếp hay không rồi hãy tính tiếp đi.”
Hàn Bình Minh cũng quát lên: “Đừng giãy dụa vô ích nữa, nhanh giao những trang còn thiếu kia ra đây, sự nhẫn nại của tôi có hạn thôi, đừng ép tôi phải ra tay giết người!” "Ha ha! Ha ha ha!!!"
Trần Hoàng Thiên tức quá hóa cười. Anh nhìn về phía Triệu Thanh Lam, vừa chân thành mà lại vừa nghiêm túc nói: “Giết hai ông cháu Hàn Bình Minh, tôi sẽ giao những trang còn thiếu cho ông, tôi nói được làm được!”
Triệu Thanh Lam nghe anh nói thế thì liền sửng sốt.
Mà Hàn Bình Minh và Hàn Tử Minh thì lại chấn động kịch liệt, trong thoáng chốc liền thay đổi sắc mặt. Hàn Bình Mình trở nên càng thêm nóng vội, ông ta quát lên: “Trung Nguyên Vương, ông tuyệt đối đừng làm theo cậu ta, đừng để bị cậu ta lợi dụng! "Ha ha!"
Trần Hoàng Thiên cười lạnh nói: “Sợ rồi đúng không? Hoang mang rồi? Sợ hãi rồi đúng không?” “Muộn rồi! Hai ông cháu mày đã khiến tạo hận thấu xương, cho dù phải trả bất cứ cái giá nào đi nữa thì tao cũng phải khiến hai ông cháu mày chết!” Nói tới đây thì anh lại nhìn về phía Triệu Thanh Lam lần nữa, anh nói: “Có phải ông ta hứa cho ông Chân Võ Tu
Luyện Quyết không?” “Phải.
Triệu Thanh Lam gật đầu.
Trần Hoàng Thiên lại nói: “Nếu như ông muốn tiếp tục giữ vững vị trí thứ nhất trong bảng Võ tôn, không hi vọng bị Hàn Bình Minh vượt qua thì ông nhất định phải nghe lời tôi giết Hàn Bình Minh, nếu không lấy tư chất của Hàn Bình Minh thì cho dù tôi đưa mấy trang còn lại cho các người thì không tới vài năm nữa Hàn Bình Minh liền có thể vượt qua ông, tới lúc đó thì không phải là ông ta sợ ông nữa rồi, mà chính là ông phải sợ ông ta. Với tính cách của Hàn Bình Minh, hôm nay ông ta phải khúm na khúm núm dưới chân ông, tới ngày nào đó ông ta sẽ leo lên trên đầu ông, nhất định sẽ giảm âm vài phát!” “Lẽ nào ông tình nguyện bị ông ta giẫm đạp dưới chân sao?"
Triệu Thanh Lam nghe thế thì đôi mắt liền trợn lớn, một nét thô bạo chợt lóe qua trong con người ông ta.
Ông ta không thể không thừa nhận Hàn Bình Minh thật sự hoàn toàn giống với những gì Trần Hoàng Thiên nói. cũng không thể không thừa nhật rằng tư chất của Hàn Bình Minh thật sự tốt hơn so với ông ta.
Càng không thể không thừa nhận rằng mấy năm sau nữa thôi Hàn Bình Minh sẽ thay thế vị trí ông ta trở thành người đứng đầu bảng Võ Tôn.
Vì thế nên ông ta bị Trần Hoàng Thiên làm cho dao động rồi.
Chân đang đạp trên lồng ngực Trần Hoàng Thiên cũng dần dần thả lỏng. Chỉ trong một thoáng thôi mà Hàn Bình Minh đã bị dọa sắp điên rồi.
Ông ta biết Triệu Thanh Lam dao động rồi. Quả nhiên không ngoài dự đoán
Chỉ nghe thấy Triệu Thanh Lam nói: “Cậu giao những trang còn thiếu ra đây, tôi sẽ lập tức giết chết Hàn Bình Minh!”
Ông ta muốn có được những trang còn thiếu kia nhưng không đưa nó cho Hàn Bình Minh, cũng sẽ không giết Hàn Bình Minh, như thế thì ông ta sẽ không cần lo lắng một ngày nào đó Hàn Bình Minh sẽ vượt qua ông ta nữa.
Nhưng ông ta không ngờ rằng Trần Hoàng Thiên lại nói: “Tôi hận Hàn Bình Minh sâu đậm tới mức nào tôi tin rằng chắc chắn ông cảm nhận được, chỉ cần ông ta chết thì dù ông muốn cái gì tôi cũng đều sẽ đưa hết cho ông, nếu không thì ông cũng đừng hòng có được bất cứ thứ gì từ chỗ tôi!”
Hàn Bình Minh vội vàng nói: “Trung Nguyên Vương, ông tuyệt đối đừng nghe lời cậu ta nói, tôi không tin tôi không cạy được miệng cậu ta, chỉ cần cạy được miệng cậu ta rồi thì đồ sẽ thuộc về ông, tôi không cần chúng, như thế thì vĩnh viễn sẽ không có ngày tôi vượt qua ông!
Nói xong thì ông ta liền xông về phía Trần Hoàng Thiên, ông ta muốn cho Triệu Thanh Lam một bất ngờ khiến Triệu Thanh Lam bị thương, như thế thì ông ta liền có hy vọng ngày nào đó sẽ giết ngược lại Triệu Thanh Lam.
Kết quả là ông ta vừa mới tới gần.
Triệu Thanh Lam lại đột nhiên nói: "Được, tôi đồng ý với cậu, vậy bây giờ tôi sẽ giúp cậu giải quyết Hàn Bình Minh trước vậy!”
Vừa mới dứt lời thì ông ta liền trở mặt không nhận người, đột nhiên tung ra một chưởng đánh mạnh về phía Hàn Bình Minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT