**********

Lời kia vừa thốt ra, động tác của mọi người nhất trí nhìn về phía cửa sảnh lớn, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da, dẫn đầu một đám người mặc đồ bảo vệ vọt vào.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người đều bất ngờ!

"Tổng giám đốc Vạn Hưng mang nhiều bảo vệ tiến vào như vậy là muốn làm gì đây?"

"Chẳng lẽ muốn đứng về phía anh Báo, đuổi toàn bộ chúng ta ra ngoài sao?"

"Hay là tấm thẻ kia của Trần Hoàng Thiên trâu bò, tổng giám đốc của Vạn Hưng mang nhiều bảo vệ đến là vì bảo vệ sự an toàn của anh ta?"

"..."

Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại nghi vấn được khơi dậy ở trong phòng sảnh Vạn Thọ.

Có lo lắng, có sợ hãi, có xem kịch... Đủ loại biểu cảm đều có.

Nhưng càng có nhiều chờ mong, tất cả đều muốn biết rốt cuộc tổng giám đốc Vạn Hưng muốn đứng về phía ai.

Là Lâm Văn Báo hay là Trần Hoàng Thiên?

Tất cả mọi người mang theo điều nghi vấn này, ánh mắt nhìn theo chuyển động của tổng giám đốc Vạn Hưng Triệu Phương.

Rất nhanh. Ở dưới mấy trăm ánh mắt chờ mong, Triệu Phương dừng lại ở bên người Lâm Văn Báo, vươn tay cười: "Anh Báo, chào buổi tối."

Hành động này làm cho sắc mặt đám người Dương Ninh Vân, Dương Chấn Kỷ trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vì bọn họ đều hy vọng Triệu Phương có thể đứng ở bên Trần Hoàng Thiên, nhưng nhìn vào hành động của Triệu Phương là không thể nghi ngờ muốn đứng về phía Lâm Văn Báo!

"Thật tốt quá!"

Dương Chí Văn và những người hy vọng rằng Trần Hoàng Thiên sẽ chết thấy cảnh này đều rất kích động.

"Cậu Vương, anh đúng là liệu sự như thần, quả nhiên tổng giám đốc Vạn Hưng muốn đứng về phía anh Báo!" Dương Chí Văn không nén được tâm trạng phấn khích buột miệng thốt ra.

Vương Minh nghe rất thoải mái, cười nói: "Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết khẳng định Vạn Hưng sẽ không mạo phạm người của Hoàng Gia Entertainment vì tên phế vật kia."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Dương Chí Văn cười hắc hắc.

Lúc này, Lâm Văn Báo vươn tay bắt tay với Triệu Phương, cười hỏi: "Tổng giám đốc Triệu, không phải chỉ là đối phó một thằng nhóc tay không tấc sắt thôi sao, mang nhiều bảo vệ như vậy tới làm gì?"

Triệu Phương cười cười, rút tay về, nhìn quanh toàn hội trường, hỏi một tiếng: "Xin hỏi vị nào là anh Trần, Trần Hoàng Thiên?"

"Tổng giám đốc Triệu! Chính là anh ta!" Dương Chí Văn nhảy ra, chỉ về hướng Trần Hoàng Thiên nói: "Chính là thằng phế vật đáng chết này, nói hươu nói vượn rằng muốn đuổi ông Hoàng và anh Báo ra khỏi Vạn Hưng, quá coi trời bằng vung rồi, tổng giám đốc Triệu nhất định phải trừng trị anh ta thật nặng!"

Không ngờ anh ta vừa dứt lời thì thấy Triệu Phương ba bước thành hai bước đi đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, cong lưng chín mươi độ, cung kính nói ra mấy chữ: "Tổng giám đốc Vạn Hưng Triệu Phương, xin chào anh Trần!"

Dứt lời, tất cả yên lặng.

Mọi người ngây ra như phỗng, nhìn Triệu Phương giống như là thấy quỷ, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, khó hiểu, khiếp sợ, khó có thể tin, rất nhiều sắc mặt phức tạp.

Tổng giám đốc Vạn Hưng, thế mà lại khom người chín mươi độ với tên phế vật Trần Hoàng Thiên này?

Trời ơi! Chẳng lẽ phế vật Trần Hoàng Thiên còn có mặt mũi hơn Lâm Văn Báo sao?

"Cậu Vương, tại sao lại như vậy? Không phải anh nói là Vạn Hưng sẽ không đắc tội anh Báo vì một thằng phế vật sao, tại sao tổng giám đốc Vạn Hưng chỉ bắt tay với anh báo, lại làm lễ lớn như vậy với Trần Hoàng Thiên?" Dương Chí Văn không hiểu.

"Tôi mẹ nó sao mà biết được!" Vẻ mặt Vương Minh ảo não, có loại dự cảm, ý muốn lúc trước của anh ta có lẽ là sẽ đảo ngược.

"Tổng giám đốc Triệu, ông có ý gì?" Lâm Văn Báo lập tức khó chịu nói: "Ở trong mắt ông thân phận địa vị của Lâm Văn Báo tôi còn không bằng thằng nhóc này sao?"

"Không sai!"

Triệu Phương giơ thẻ đen lên, mạnh mẽ đáp lại: "Anh Trần có được thẻ đen tối cao của Vạn Hưng, là khách hàng tôn quý nhất của Vạn Hưng, ở bất cứ một khách sạn lớn Vạn Hưng nào trong cả nước đều có thể hưởng thụ đãi ngộ tối cao, ăn uống lưu trú đều miễn phí." . Truyện Bách Hợp

"Mà ông Hoàng chỉ có thẻ vàng tối cao của Vạn Hưng, tuy rằng cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ rất cao ở Vạn Hưng, nhưng còn kém xa so với anh Trần có được thẻ đen tối cao."

"Cho nên, chỉ cần anh Trần mở miệng, dù là bất cứ yêu cầu gì thì khách sạn lớn Vạn Hưng đều sẽ thỏa mãn, tuyệt đối không hai lời!"

Dứt lời, Sảnh Vạn Thọ lập tức nổ tung.

"Trời ơi! Thẻ đen tối cao của Vạn Hưng, ăn uống lưu trú đều miễn phí. Cho dù là yêu cầu gì Vạn Hưng đều thỏa mãn, đãi ngộ này cũng quá cao rồi!"

"Anh ta là một con rể phế vật ở rể lấy đâu ra thẻ đen như vậy?"

"Đây đúng là đãi ngộ của ông chủ Vạn Hưng! Có thẻ đen như vậy, chẳng phải là có thể mỗi ngày tới Vạn Hưng ăn bữa tiệc lớn miễn phí, ở lại phòng VIP miễn phí?"

"..."

"Tổng giám đốc Triệu!" Dương Chí Văn nhịn không được tiến lên nói: "Nhặt được! Đây nhất định là anh ta nhặt được! Cho dù ông Hoàng không có thẻ đen tối cao, thì anh ta chỉ là một con rể phế vật đưa đến cửa nhà họ Dương lấy đâu ra tư cách có được thẻ đen như vậy!"

"Tôi nhịn anh một lúc rồi." Triệu Phương giơ tay tát một cái lên mặt Dương Chí Văn.

Bốp!

Đầu Dương Chí Văn lệch đi. Một dấu bàn tay lập tức hiện lên mặt anh ta.

Lập tức tất cả mọi người im lặng lại.

"Lại nói thêm một câu nhục mạ anh Trần, thì sẽ đánh gãy chân anh!" Triệu Phương nghiêm khắc cảnh cáo.

Dương Chí Văn lập tức rắm cũng không dám thả, rụt cổ lui lại đến bên cạnh Vương Minh.

"Anh Trần, vừa rồi có phải anh nói muốn Vạn Hưng đuổi ông Hoàng và Lâm Văn Báo ra khỏi đây, từ nay không được bước vào một bước hay không?" Triệu Phương hỏi, ông ta xác nhận lại một lần nữa.

"Không sai." Trần Hoàng Thiên gật đầu nói: "Tôi muốn ông chấp hành ngay lập tức!"

"Vâng! Anh Trần!" Triệu Phương cung kính, quay lại nhìn về phía một đám bảo vệ, nghiêm túc nói: "Mời Lâm Văn Báo ra khỏi Vạn Hưng trước, thuận tiện nhớ kỹ mặt anh ta, về sau nếu anh ta lại đến Vạn Hưng thì không được cho anh ta vào cửa!"

"Sau khi mời Lâm Văn Báo ra ngoài thì đến sảnh Thiên Phúc, cũng mời Hoàng Thiên Tuấn đi ra ngoài, đồng thời cũng phải nhớ kỹ dáng vẻ ông ta, về sau đừng để ông ta vào Vạn Hưng!"

"Vâng! Tổng giám đốc Triệu!"

Một đám bảo vệ lập tức vây quanh Lâm Văn Báo và mười mấy thủ hạ của anh ta.

Giờ khắc này, toàn bộ người ở đây đều ngốc ra!

Bọn họ thế nào cũng không nghĩ rằng thế mà Vạn Hưng thật sự nghe Trần Hoàng Thiên, muốn đuổi nhà họ Hoàng và Lâm Văn Báo ra ngoài, từ nay không cho vào Vạn Hưng.

Điều này hầu hết là bất ngờ của tất cả mọi người!

Nhưng mà người sợ hãi nhất có lẽ là Dương Ninh Vân.

Cô rõ ràng Trần Hoàng Thiên là người nào nhất, ba năm nay đều bị người ta khinh thường thế nào, chuyển phát nhanh, quần áo đều lên shopee mua hàng giá rẻ, hút thuốc thì chỉ là loại ba số hai chục nghìn. Là một một nhân viên ở tầng dưới chót của xã hội.

Nhưng chính một người đàn ông bình thường và vô dụng như vậy có thể khiến Vạn Hưng đuổi ông chủ của chi nhánh phía Đông của Hoàng Gia Entertainment ra khỏi Vạn Hưng chỉ bằng một câu nói.

Quả thực là lật đổ tam quan của cô!

Với cô mà nói, đây không khác gì con kiến cắn voi, lại có thể làm cho voi nhúc nhích, làm sao có thể xảy ra trên người cô mà không sốc cho được?

Thế cho nên, cô cảm thấy như không quen biết Trần Hoàng Thiên.

"Anh Báo, mời anh đi ra ngoài. Đừng làm cho chúng tôi khó xử."

Lúc này, đội trưởng đội bảo vệ đưa tay ra mời, ý bảo Lâm Văn Báo đi ra ngoài.

"Triệu Phương, ông mẹ nó điên rồi. Ông Hoàng chính là tổng giám đốc chi nhánh công ty Hoàng Gia Entertainment, ông vì nghe lời một khách hàng có thẻ đen tối cao không tiếc đuổi ông Hoàng ra khỏi Vạn Hưng, nếu để cho tổng giám đốc của tổng bộ các người biết, ông mẹ nó cũng đừng muốn làm tổng giám đốc nữa!" Lâm Văn Báo tức muốn hộc máu nói.

"Điều này không cần anh nhọc lòng." Triệu Phương ngượng ngùng cười, nói: "Trước khi tôi tới đã xin chỉ thị tổng bộ rồi, để cho tôi làm theo yêu cầu của anh Trần, nếu tôi không làm theo ý của anh Trần thì mới là khó giữ được vị trí tổng giám đốc."

Lâm Văn Báo lập tức cạn lời.

Mà mấy trăm người có mặt ở đây đã hoàn toàn choáng váng!

Rốt cuộc Trần Hoàng Thiên là nhân vật nào, có thể khiến cho ông lớn ở tập đoàn Cửu Đỉnh cũng phải cho anh mặt mũi!

"Mẹ nó!"

Lâm Văn Báo chỉ cảm thấy tức đến nổ phổi: "Lãnh đạo tổng bộ tập đoàn Cử Đỉnh các người chính là một đám não tàn, đây là công khai đối địch với Hoàng Gia Entertainment, có chỗ tốt gì với tập đoàn Cửu Đỉnh các người chứ?"

"Xin anh nói chuyện tôn trọng một chút, còn dám nói những lời như vậy thì không phải mời anh đi ra ngoài, mà là đánh anh ra ngoài!" Triệu Phương lạnh giọng quát.

Bảo vệ của Vạn Hưng là tỉ mỉ huấn luyện ra, mỗi người đều là người tài, đặc biệt là đội trưởng đội bảo vệ, chiến thần xuất ngũ, một người có thể đánh trên trăm tên du thủ du thực, lực chiến rất bùng nổ!

Hơn nữa, đội trưởng đội bảo vệ và mấy tiểu đội trưởng đều mang Desert Eagle.

"Tôi muốn nói chuyện với ông Hoàng của chúng tôi!" Lâm Văn Báo tru lên, xoay người đi ra phía ngoài, lập tức bị một đám bảo vệ ngăn lại.

"Bắt anh ta đi." Triệu Phương lên tiếng: "Chỉ cần anh Trần không nói thì anh gọi ai tới cũng vô dụng!"

"Tôi đây muốn nhìn xem, quan tâm được hay không!"

Lâm Văn Báo thở phì phì nói một câu, đi nhanh ra phía ngoài, rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Vài phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao, rõ ràng là một người đàn ông đầu trọc mặc áo liệm, sắc mặt lạnh lẽo dẫn đầu một đám đàn em đi đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play