Râm!

Tiếng động lớn vang lên, cửa sắt nhà họ Trần bị cây búa đập vào thủng một lỗ

Ngay sau đó.

Rầm! Rầm! Rầm...

Trần Hoàng Thiên vung búa sắt, hết búa này đến búa khác đập vào cửa nhà họ Trần, mỗi nhát búa đều để lại một lỗ thủng trên cửa sắt nhà họ Trần.

Mục đích của anh không phải là đập cửa để đi vào, mà là muốn đập phá nó. Nếu muốn đi vào anh chỉ cần một cú đá là đã xong, hoàn toàn không cần dùng búa đập làm gì. Anh muốn đập nát cánh cửa nhà họ Trần, cũng làm cho bọn họ bất lực, xem đó như một cách để phát tiết, đồng thời cũng chính là đập vào mặt mũi nhà họ Trần, để bọn họ biết thế nào là người không nên chọc vào! “Có chuyện gì vậy?”

Trong đại sảnh, Trần Hiếu Sinh và các con trai đang trò chuyện vui vẻ thì nghe thấy tiếng động lớn liên tiếp vang lên, tất cả đều cau mày hỏi nhau,

Ngay sau đó, có người chạy vào. "Không ổn rồi ông ạ! Trần Hoàng Thiên đang cầm búa sắt đập mạnh vào cửa lớn nhà họ Trần, anh ta sắp đập nát cánh cửa rồi!” “Cái gì?”

Cả Trần Hiếu Sinh cùng các con trai, con dâu của ông ta đều bật dậy, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc. Nhưng rất nhanh sau đó, sự ngạc nhiên trên gương mặt bọn họ được thay thế bằng sự tức giận, ai nấy luôn miệng mắng nhiếc. “Tên súc sinh này quả là coi trời bằng vung mà! Sợi dây thần kinh nào bị chập à, sao lại chạy đến đập cổng nhà họ Trần cơ chứ?” “Có phải vì hôm nay sư phụ Trần đã chiến thắng trận chiến ở Côn Châu, hắn dựa thế sư phụ Trần thiên hạ vô địch nên không xem nhà họ Trần chúng ta ra gì, nghĩ rằng làm vậy có thể làm rúng động nhà họ Trần chúng ta sao?” “Thật là một tên cầm thú, cửa nhà giống như mặt người, thứ hắn đập nát không phải là cửa nhà họ Trần, chính là mặt mũi nhà họ Trần, lần này không thể tha cho tên súc sinh ấy được!”

Từng người một tức giận chửi bởi không ngừng, bác cả đành hét lớn: "Ông Quách, ông Trịnh, cùng tôi ra ngoài, xử lý tên nhóc láo cá đó! Để cho nó biết nhà họ Trần hiện tại đã không còn là nhà họ Trần của trước đó nữa, cũng có cao thủ. Nếu như nó dám đến gây sự thì chúng ta sẽ xử lý nó."

Kể từ lần trước Trần Hoàng Thiên đánh bại Tiêu Hùng trước mặt Tiêu Vũ Hạc, ông Tiêu đã đoán rằng sức mạnh của Trần Hoàng Thiên nằm ở khoảng Ðan Cảnh tầng thứ năm. Kể từ đó trở đi, nhà họ Trần đã chiêu mộ cao thủ trong giới võ thuật có trình độ tu luyện Đan Cảnh tầng thứ sáu trở lên.

Cuối cùng, bọn họ chiêu mộ được một cao thủ Đan Cảnh tầng thứ bảy và một người Đan Cảnh tầng thứ tám, lương của họ tương tự là 24 tỷ/năm và 30 tỷ/năm. Cũng được xem là khá tốn kém nhưng cuối cùng cũng có chỗ để dùng bọn họ rồi. “Đứng lại.”

Trần Hiếu Sinh hét lên. “Ông nội, tên súc sinh kia đã làm như thế rồi, chẳng lẽ cha còn không nỡ xử lý hắn sao?” Bác cả dừng bước, bất mãn hỏi, sợ ông nội thích Trần Hoàng Thiên, vậy sau này việc kế thừa sẽ không đến lượt con trai Trần Hoàng Hạo của ông ta.

Râm!

Trần Hiếu Sinh đập bàn một cách đột ngột, tức giận nói: “Ta chỉ muốn xem thử nó có thể làm đến mức nào.”

Lời vừa dứt, bác hai lập tức kéo bác cả lại, ghé tại bác cả nói nhỏ: “Cứ làm theo lời ông nội nói đi, tên nhóc đó càng làm lớn chuyện thì ông càng muốn giết chết nó thôi. “Hoàng đế” còn không gấp, đám “thái giám” như chúng ta gấp gáp gì chứ?”

Bác cả nghĩ kỹ lại, cảm thấy cũng rất có lý, ông ta bèn trừng mắt nhìn bác hai: “Phép ẩn dụ vừa rồi của chủ, tôi không thích đâu. Bác hai mỉm cười nhìn ông nội: “Có nên dẫn Phương Thanh Vân đến đây không?” “Đi đi.” Trần Hiếu Sinh trịnh trọng nói.

Bác hai lập tức ra lệnh cho người mang Phương Thanh Vận đến.

Tiếng đập cửa rầm rầm lại tiếp tục vang lên, Phương Thanh Vân đang mang thai cũng đã được dắt đến đại sảnh. “Chủ tịch gọi tôi đến đây, chẳng hay có chuyện gì?” Phương Thanh Vân hỏi.

Trần Hiếu Sinh tức giận đáp: "Người đàn ông tốt của cô đến đập phá cửa nhà họ Trần của tôi. Anh ta đúng là có tiền đồ mà! Cô nói xem, tôi nên giết anh ta hay là để anh ta mang cô đi, để tránh vài ba hôm lại đến nhà họ Trần gây sự."

Ông ta thực sự rất tức giận.

Kể từ khi Phương Thanh Vân được đưa từ Đông Đô về nhà họ Trần, nhà họ Trần không được yên ổn, ông ta cũng không biết nhốt Phương Thanh Vân ở trong nhà họ Trần, không cho cô ấy ở cùng Trần Hoàng Thiên là đúng hay sai.

Nhìn về mặt lâu dài thì chắc đúng rồi. Nhưng dường như vẫn có nhiều điểm bất lợi /

Sự dày vò như vậy ai mà chịu được cơ chứ! Giết chết Trần Hoàng Thiên: một là có chút đáng tiếc, hai là Đỗ Văn Mạnh sẽ tìm đến trả thù, ba là đại nội nhất định sẽ tìm đến gây rối.

Còn không giết Trần Hoàng Thiên, anh ta lại thường xuyên đến gây rối, làm cho gà chó không yên.

Ông ta lại sợ rằng sau khi thả Phương Thanh Vân ra, Trần Hoàng Thiên không có gì phải lo lắng, bắt đầu báo thù nhà họ Trần.

Không có Phương Thanh Vân, Trần Hoàng Thiên giống như một con chó đực trong thời kỳ yêu đương nhưng lại không thể tìm thấy bạn tình.

Ông ta cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung rồi! Thật không biết phải làm gì để xử lý hết những chuyện oái ăm này. “Cái gì?”

Phương Thanh Vân biết được rằng Trần Hoàng Thiên đang đập cửa, cả người tức thì run bắn, sắc mặt biến sắc.

Gần đây cô đã có thể đi dạo quanh nhà họ Trần và biết được từ đám con cháu nhà họ Trần chuyện nhà họ Trần đã thuê hai cao thủ chuyên nghiệp đến giải quyết những ai gây rắc rối cho nhà họ Trần. Lúc này đây không phải vừa hay để bọn họ thử tay nghề sao?

Lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên ngừng lại.

Ngay sau đó được Lưu Bằng chạy vào kêu cứu. “Ông chủ, Trần Hoàng Thiên đã ngừng đập cửa, dẫn theo hai chiếc xe tải và một nhóm người tiến vào rồi.”

Trần Hiếu Sinh nghe xong cả giận nói: “Hôm nay ta muốn xem thử rốt cuộc anh ta muốn làm gì. Là chán sống rồi hay do cậy có sư phụ Trần chống lưng nên không coi ai ra gì sao?”

Các chú, các bác trai bác gái lẫn các thím của Trần Hoàng Thiên đều luôn mồm mắng nhiếc. "Phương Thanh Vân, đợi lát nữa tên súc sinh kia vào đây, cô hãy bắt nó quỳ xuống tự sát, nếu không cô xem tôi xử lý nó ra sao đi!”

Phương Thanh Vân run rẩy, đôi mắt đẹp đã đỏ hoe cả lên, nói: “Ông thả tôi ra đi, để cậu ba đưa tôi đi, tôi sẽ khuyên anh ấy không tới nhà họ Trần gây sự nữa. Trước đây các người cũng bắt nạt anh ấy, giờ đây nước sông không phạm nước giếng, như vậy không tốt sao?” “Hứ!” Trần Hiếu Sinh hét lớn: “Ai biết được tên nhóc này sẽ ghi thù hay không, sau khi thả cô đi nói không chừng nó sẽ trả thù nhà họ Trần. Đến lúc đó, không có con át chủ bài trong tay là cô thì nhà họ Trần nhất định sẽ bị nó làm cho lên trời xuống biển mất.”

Ông ta vừa dứt lời, một giọng cười lạnh lùng chợt vang lên. “Trần Hiếu Sinh, sớm biết có ngày này cớ gì xưa kia phải làm vậy, giờ mới biết được không còn cách nào nữa chứ gì?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn sang, thấy Trần Hoàng Thiên chắp tay sau lưng từng bước đi vào đại sảnh nhà họ Trần. “Láo xược!” Bác cả tức giận chỉ vào Trần Hoàng Thiên, nói: “Tôi nói này tên cầm thú kia, mày thật sự là cầm thú, dám gọi tên huý trước mặt ông nội. Tên nhóc kia mày muốn làm phản à?” “Đúng vậy” Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Hôm nay tôi đến nhà họ Trần, chính là muốn tạo phản ngay tại nhà họ Trần, khiến cho nhà họ Trần phải trả giá đắt, cũng khiến các người phải hối hận vì đã xúc phạm tôi, hối hận vì đã làm tổn thương Thanh Vân.

Dứt lời, anh nhìn sang Phương Thanh Vân, ánh mắt lúc này dịu dàng hơn rất nhiều. “Cậu ba, đừng gây chuyện nữa, hãy cùng chủ tịch thảo luận và đưa ra giải pháp để đôi bên cùng có thể giải quyết được mâu thuẫn, được không?” Phương Thanh Vân ưỡn bụng đến trước Trần Hoàng Thiên, nài nỉ.

Trần Hoàng Thiên ôm lấy gương mặt cô, đến bên cạnh cô nhẹ nhàng nói: “Khoảng thời gian này anh đã khiến em đau khổ rồi. Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ không để ai làm em bị thương nữa. Chiếc lồng nhà họ Trần cũng không thể giam giữ em được nữa, anh sẽ cho em và con một gia đình hạnh phúc.

Phương Thanh Vân nghe vậy, nước mắt chảy tràn. "Có lời nói này của cậu ba, Thanh Vân có chịu nhiều tổn thương và giày vò hơn cũng xứng đáng! Trần Hoàng Thiên mỉm cười dịu dàng với cô sau đó hướng ra bên ngoài hét lớn: “Đưa tất cả bọn họ vào đây cho tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play