Hàn Bình Minh và Hàn Tử Minh vừa vào liền hỏi tung tích của Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân không cần nghĩ cũng biết, nhà họ Hàn muốn ra tay với Trần Hoàng Thiên, trái tim nhỏ bé của cô đột nhiên run lên. “Ninh Vân, nhà họ Hàn của chúng tôi không đắc tội với Trần Hoàng Thiên, nhưng anh ta lại đánh người nhà họ Hàn bị thương, có thể nhẫn nhịn được nổi không đây. Nhà họ Hàn tôi cũng có tính nóng nảy, chuyện này nhất định không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được” Hàn Tử Minh nói.
Vẻ mặt của Dương Ninh Vân đột nhiên thay đổi: “Cậu Hàn, Trần Hoàng Thiên cũng không phải cố ý khiêu chiến với nhà họ Trần các anh, là do Dương Chí Văn. Tôi cũng không biết anh ta gọi cậu là người nhà họ Hàn anh đến để đối phó với Trần Hoàng Thiên, cho nên Trần Hoàng Thiên anh ấy mới...
Nói đến đây, Dương Ninh Vân đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Dương Chí Văn anh ta làm sao có thể gọi người dời nhà Hàn được?
Chẳng lẽ... như những gì Trần Hoàng Thiên đã nói, Hàn Tử Minh tiếp cận mình là có mục đích?
Nếu không, với một kẻ tiểu nhân như Dương Chí Văn, thì quân tử như Hàn Tử Minh làm sao mà chơi cùng được?
Cô nghi ngờ Hàn Tử Minh, Hàn Tử Minh nói: “Vốn dĩ tôi muốn đưa tiễn ba cô, nhưng ông nội nói tuổi của tôi không thích hợp đến dự tang lễ, nên tôi không đi, nhưng tôi sợ lại có người áo đen gây bất lợi cho cô nên đã phải một người đến cho anh họ cô để bảo vệ cô. Ông nội và tôi đã đi mua sắm xung quanh, khi trở về thì mới biết người mà tôi phải đến cho Dương Chí Văn để bảo vệ cô không thể liên lạc được, cho nên tôi với ông nội mới qua đây. “Tôi chưa bao giờ nghĩ chồng cũ của cô lại đến gây rối, còn đả thương người hà họ Hàn chúng tôi. Ông nội tôi cũng là người có máu mặt, chuyện xảy ra như thế thì sau này ông nội phải đối mặt với thiên hạ như thế nào? Mặt mũi để đâu chứ?” “Vậy nên khoản nợ này, nhà họ Hàn phải tính toán bằng hết, không thể coi như xong chuyện rồi được, mong cô thông cảm cho
Vừa hay có lí do, cái cớ hợp tình hợp lí như vậy, anh ta ngu gì mà bỏ lỡ chứ.
Sau khi Dương Ninh Vân nghe thấy thế, cô cũng đã xua tan nghi ngờ của mình đối với Hàn Tử Minh, cũng hiểu cho tâm tình của Hàn Tử Minh và ông nội của anh ta.
Dù gì thì đánh chó cũng phải xem mặt chủ, Trần Hoàng Thiên không nhận được sự đồng ý của nhà họ Hàn mà đã đả thương người nhà họ Hàn rồi, tuy Trần Hoàng Thiên không cố ý nhưng xét từ góc độ của người nhà họ Hàn, thì chắc chắn là tức giận rồi.
Tuy nhiên, cô vẫn nói: “Cậu Hàn, Trần Hoàng Thiên không có ý định muốn làm kẻ thù của nhà họ Hàn. Chính Dương Chí Văn đã bảo sư phụ Mã đánh anh ấy, vì vậy anh ấy mới bảo Ngô Việt Minh, dù sao cũng không thể chịu đòn được mà đúng không?” “Tôi hiểu tâm tư của anh, hy vọng anh cũng hiểu cho Trần Hoàng Thiên, đừng trả thù anh ta, được không?” “Ninh Vân, con điên rồi!” Lý Tủ Lam tức giận nói: “Trần Hoàng Thiên không chỉ sai người đánh người nhà họ Hàn, mà còn nói kẻ mặc đồ đen giết ba con là do nhà họ Hàn sai tới, đổ tội cho nhà họ Hàn, nó làm vậy với nhà người ta mà con bảo người ta đừng trả thù tên ngỗ nghịch đó là sao? Con cho rằng nhà họ Hàn không có khí phách đúng không?” “Đúng đấy, thứ súc vật như hắn ta quả thực là như vậy!” “Nó ăn không nói có, bịa đặt đổ tội cho nhà họ Hàn, khẳng định ba của Ninh Vân bị nhà họ Hàn phải người hại chết!” “Hắn ghét cậu Hàn, bôi nhọ cậu Hàn, đúng là khó ưa mà!"
Ba mẹ Dương Chí Văn và họ hàng nhà họ Dương lần lượt nói. “Cái thứ chết tiệt này, sao anh ta dám... Mũi của Hàn Bình Minh dểnh lên.
Hàn Tử Minh buông tay nói: “Ninh Vân, đáng ra tôi muốn giữ thể diện cho cô, không trả thù anh ta, nhưng anh ta đổ tội cho nhà họ Hàn chúng tôi, nếu bỏ qua chuyện này, sau này nhà họ Hàn sẽ bị người đời cười chê mất.
Dương Ninh Vân lập tức không nói nên lời.
Lúc này, Hàn Bình Minh nằm lấy cổ áo của Ngô Việt Minh, tức giận hỏi: “Nói, tên nhóc tới thủ đô làm gì? Nếu không nói, đừng trách tôi giết ông đấy!
Lòng gan dạ của Ngô Việt Minh gần như mất đi.
Làm sao ông biết được Trần Hoàng Thiên tới thủ đô làm gì chứ!
Ngay khi ông ấy đang bối rối, một giọng nữ lớn đột ngột vang lên. “Ông chủ Hàn, đừng nóng tính như vậy. Ngô Việt Minh là bạn của người đàn ông của tôi, thả ông ấy ra được không?”
Ngay khi lời nói này phát ra, mọi người nhìn sang thì thấy một người phụ nữ thanh mảnh xinh đẹp chống tay đi vào, sau lưng là một ông lão. “Cô ấy là ai vậy?” “Người đàn ông cô ấy nói là ai?” “Không phải là tình nhân của Trần Hoàng Thiên đấy chứ?”
Người nhà họ Hàn bàn tán rất nhiều.
Cặp lông mày xinh xắn của Dương Bảo Trân nhíu lại. Cô có linh cảm mạnh mẽ rằng người đàn ông mà người phụ nữ này nói chắc chắn là Trần Hoàng Thiên! Bởi vì Ngô Việt Minh này là bạn của Trần Hoàng Thiên! “Cô là ai mà dám lên tiếng trước mặt gia chủ Hàn, có tin tôi kêu người đánh cô không?” Lý Tú Lam bước lên trước nói, bà ta đang hy vọng Hàn Bình Minh sẽ đánh chết Ngô Việt Minh, như vậy Trần Hoàng Thiên sẽ mất đi một người bạn cao thủ, Trần Hoàng Thiên không thể ra oai nữa, có người ngăn cản như vậy, bà ta làm sao mà không tức giận được chứ?
Bet!
Kết quả là, bà ta bị ăn một cái bạt tai thật mạnh. “Dám mắng bổn cô nương, muốn chết đúng không?” Nhậm Tường Vân hét lên.
Đột nhiên yên lặng! “Tiểu mỹ nhân này rốt cuộc lai lịch ra sao?”
Câu hỏi này nổi lên trong lòng mọi người. “Ai đây? Hóa ra là cháu gái của Nhậm Văn Thành Hàn Bình Minh mỉm cười. Nhậm Văn Thành cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới võ thuật, thực lực cũng không chênh lệch bao nhiêu nên họ vẫn quen biết nhau. “Hàn gia chủ khách khí quá!"
Cả Nhậm Tường Vân và Hứa Kì Xương đều nắm tay nhau. Hàn Bình Minh thả Ngô Việt Minh ra, mỉm cười nhìn
Nhậm Tường Vân: “Người đàn ông của cô là ai?” “Trần Hoàng Thiên. Nhậm Tường Vân buột miệng nói ra: “Ba anh ấy mất rồi, anh ấy mới về dự đám tang mà không nói với tôi lời nào, hại tôi phải tìm rất lâu, hỏi bao nhiều người mới tìm được đến đây
Nói đến đây, cô đột nhiên hỏi: “Trần Hoàng Thiên đâu?" Đột nhiên ồn ào rộ lên! “Quả nhiên là tình nhân của Trần Hoàng Thiên!” "Không ngờ Trần Hoàng Thiên trông có vẻ thật thà, nhưng thật ra lại lăng nhăng vậy. Phụ nữ thì tìm hết cô này đến cô khác. Cũng tại Ninh Vân ngu ngốc, còn đi bệnh hằn ta!" “Quả nhiên đàn ông ai cũng háo sắc, sau khi có tiền thì đều trở nên phong lưu, chơi bời trăng hoa l...
Khi Dương Ninh Vân biết người đàn ông của Nhậm Tường Vân là Trần Hoàng Thiên, cả người cô đờ ra.
Rốt cuộc thì anh ta vẫn không nhịn được, và bắt đầu đi tìm thú vui.
Nhất thời cô lạc đến cực điểm
Nhìn thấy cơ hội, Hàn Tử Minh chỉ vào Dương Ninh Vẫn cười khẩy nói: “Cô Nhậm, cô có hơi quá đáng rồi đấy, vị này là vợ của Trần Hoàng Thiên, cô lại ở trước mặt mọi người Trần Hoàng Thiên là người đàn ông của cô, cô tưởng đây là nhà cô sao?” "Ha?"
Nhậm Tường Vân đã bị choáng váng!
Không dám tin nhìn Dương Ninh Vân. “Trần Hoàng Thiên anh ấy là... là chồng cô sao?”
Dương Ninh Vân rất tức giận nói: “Tôi đã ly hôn với anh ta rồi, anh ta tìm phụ nữ là chuyện bình thường, tôi không có quyền xen vào, cô có thể coi tôi như không khí là được." "Hóa ra đã ly hôn rồi.
Nhậm Tường Vân bật cười. Điều đó chả phải có nghĩa là tôi trở thành vợ cả của anh ấy rồi sao? “Cô Nhậm. Lúc này, Hàn Bình Minh nói: “Tôi không thể quản được cô tìm loại đàn ông như thế nào, nhưng nếu cô tìm người phải người đàn ông nể mặt nhà họ Hàn chúng tôi, thì tôi nói trước với cô, đến khi anh ta bị tôi xử, đừng trách nhà họ Hàn chúng tôi giữ mặt mũi cho cô."
Nhậm Tường Vân tức giận nói: "Ông không được phép xử lí người đàn ông của tôi, nếu không tôi sẽ nói với ông nôi tôi!” "Hu!"
Hàn Bình Minh khịt mũi: “Đừng nói là cô, dù là ông nội của cô ở đây cũng không thể ngăn cản tôi xử lí anh ta đâu, tôi chả nể mặt ai đâu “Tử Minh, mua vé đi thủ đô cho ông.”
Ông ta có linh cảm rằng khi Trần Hoàng Thiên đến đế độ, phần lớn anh ta sẽ đến nhà họ Trần để đưa Phương Thanh Vân ra ngoài, vậy thì đến nhà họ Trần chắc chắn sẽ tìm được Trần Hoàng Thiên. “Vâng, ông nội.”
Hàn Tử Minh lập tức lấy điện thoại di động ra mua vé. “Ông...
Nhậm Tường Vân bỏ đi cùng với Hứa Kì Xương trong sự tức giận, và cô gọi cho Nhậm Văn Thành khi bước ra khỏi nhà tang lễ. “Ông nội, Hàn Bình Minh muốn xử Trần Hoàng Thiên, ông cứu Trần Hoàng Thiên nha... Cảm ơn ông nội. Yêu ông!” Ông nội đồng ý giúp đỡ khiến cô rất vui, cô cũng mua vé đến thủ đô và cùng Hứa Kì Xương rời đi.
Vừa đi trước cô không lâu, Hàn Bình Minh cũng đưa Mã đại sư ra sân bay.
Sau đó, Dương Chí Văn cũng được đưa đến bệnh viện. CònDương Ninh Vân tuyệt vọng đi ra. Hàn Tử Minh đi cùng cô, khuyên bảo cô: “Ninh Vân, quên anh ta đi, cứ để anh ta trong lòng như vậy không hạnh phúc nổi đâu.
Dương Ninh Vân không nói gì, cô như người mất hồn đi về phía trước. Anh ấy nghi ngờ tôi không đủ khả năng và tìm một người phụ nữ có khả năng, còn hiểu lầm tôi, trong lòng thấy khó chịu nên mới nảy sinh quan hệ với người phụ nữ đó, để trút bầu tâm trạng chán nản?
Bây giờ trong tim anh ấy có còn có tôi không?
Tôi còn tiếp tục đợi anh ấy không?
Liệu anh ấy có đối xử với tôi như trước đây không? Trong một thời gian. Đủ suy nghĩ giống như đài phun nước, không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Lúc này ở nhà họ Trần. “Chủ trường đua ngựa Thiên Sơn rất hiểu chuyện đã dọn dẹp đón chúng tôi đến chơi, không chỉ miễn phí mà còn cho chúng tôi mỗi người một tỷ. Như thế khác nào coi chúng tôi như vua, anh ấy còn mời chúng tôi làm người đại diện!” Trần Hoàng Hạo nhận được lời mời, cười toe toét đến tận mang tai. “Tôi thấy anh ta đang muốn nịnh nhà họ Trần của chúng ta!” Trần Hoàng Phong cười nói. “Quan tâm làm gì, có ngựa cưỡi, có một tỷ, dại gì mà không đi, mấy anh em, đúng lúc rảnh rỗi, chúng ta đi chơi đi." Trần Hoàng Dương đưa tay ra nói.
Một số anh em, mỗi người lái một chiếc siêu xe, lao ra khỏi gia đình Chen.
Cùng lúc đó, một vài chiếc xe của gia đình họ Tiêu cũng phóng với tốc độ tối đa và hướng đến trường đua ngựa Thiên Sơn.
Thương hội Nhật Bản, tổng hội Lam Hoa. “Cung Anh Quân, sắp đến giờ ra sân bay và đến Côn Châu. So với nội địa Lam Hoa, làm mọi việc ở Côn Châu luôn thuận tiện hơn. Tôi hy vọng anh có thể hạ gục Trần sư phụ và đưa về đế quốc thành công" Hội trưởng nói. “Tôi nhất định không phụ lòng mong đợi của kiếm thánh và hội trưởng đâu, đảm bảo hạ. Ông ta mới đạt Thần Cảnh tầng một, tôi ở tầng ba, giết ông ta dễ như trở bàn tay!” Cung Anh Quân vỗ ngực và nói. “Ừm.” Hội trưởng nói: “Trần Hoàng Thiên đó, mấy tháng trước, anh ta chỉ ở cấp độ thứ năm hoặc thứ sáu của Đan Cảnh. Vậy mà chỉ trong vài tháng, anh ta đã đặt tới Thần Cảnh tầng một, với sự nâng cao thực lực nhanh như máy bay, nếu như có thể hạ gục hắn, bắt hắn giao ra bí quyết nâng cao trình độ tu luyện thì rất có lợi với kiếm thánh và Cung Anh Quân.
Cung Anh Quân gật đầu.
Sau đó anh ta đứng dậy và nói: “Hội trưởng, Chủ tịch, cảm ơn sự chiêu đãi của ông, tôi ra sân bay trước. “Đừng khách sáo.” Chủ tịch đứng dậy và làm một cử chỉ vui lòng và đi ra khỏi văn phòng với Cung Anh Quân.
Tại thời điểm này.
Bo!
Cửa văn phòng bị đập tung, và hai võ sĩ bay dạp vào. Sau đó, một người đàn ông trẻ, tay chống lưng, vênh váo bước vào văn phòng.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, vị chủ tịch đã thốt lên: “Trần Hoàng Thiên sư phụ? Anh... sao anh lại chạy tới đấy?”
Trần Hoàng Thiên nhẹ nhàng nói mấy chữ “Tôi đến lấy lại Royal Entertainment
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT