Lần trở về này, Trần Hoàng Thiên ngoài việc tiễn đưa ba vợ còn có một mục đích khác đó là báo thù.
Trước đây anh không có đủ sức mạnh, anh đã bị Dương Chí Văn liên hợp với nhà họ Trần và nhà họ Tiêu hại thảm, giờ đây anh đã có đủ sức mạnh để chiến đấu chống lại Tiêu Vũ Hạc, nợ nần trước đây giờ sẽ tính toán hết.
Vừa rồi anh vẫn đang suy nghĩ sao Dương Chí Văn lại không đến đây, cuối cùng anh ta cũng tự vác xác đến rồi, vừa đúng ý anh luôn rồi. "Hahaha!"
Dương Chí Văn ngẩng đầu cười lớn: “ Anh cho rằng tôi còn là Dương Chí Văn trước kia sao? Nhầm to rồi đấy, tôi bây giờ không phải là người anh có thể tùy tiện gây khó dễ được đâu, muốn xử tôi ư, vượt qua ải của Mã đại sư trước đi!"
Anh ta chỉ vào lão già đang đứng một bên.
Mã đại sư nhìn Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt hỏi: “Cậu chính là Trần Hoàng Thiên sao?” “Không sai!” Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Ông là ai?” Mã đại sư cười: “Tôi là ai cậu không cần biết, hôm nay tôi đến đây tìm cậu để hạ cậu. Biết thế là được rồi!”
Vừa nói xong, Mã đại sư xoay người bắt lấy Trần Hoàng Thiên. “Đúng là rác rưởi, còn dám tấn công anh Trần, vượt qua tôi trước rồi nói:”
Trước khi Trần Hoàng Thiên kịp ra tay, Ngô Việt Minh đã bước tới và nắm lấy tay Mã đại sư..
Rặc rặc 1
Tiếng xương gãy lập tức vang lên. "Haha!"
Dương Chí Văn cười lớn: “Anh mới là rác rưởi, Mã sư phụ là đại cao thủ trong Đăng Cảnh Tầng Bảy của Đan Giới, dám đứng trước mặt đe dọa ai chứ. Bẻ gãy tay anh ta đi!"
Anh ta đứng phía sau Mã đại sư nên tầm nhìn hạn chế, không nhìn thấy ai mới là người bị vặn tay, nhưng anh ta tin chắc rằng Mã đại sư rất mạnh, ông ấy lợi hại như vậy thì chắc chắn không thể bị bẻ gãy tay dễ dàng như vậy được, hẳn là ông già đã ra tay bẻ gãy Trần Hoàng Thiên rồi. “Ngu xuẩn, cánh tay của tên họ Mã bị gãy rồi.” Hoàng Thiên Tuấn nói. “Hoàng Thiên Tuấn, đừng có mà đùa với tôi, Mã đại sư lợi hại như thế, làm sao có thể...Dương Chí Văn còn chưa kịp nói xong. "A...!"
Tiếng hét của Mã đại sư vang lên.
Sau đó liền có một tiếng rầm, Mã đại sư bị Ngô Việt Minh đạp xuống đất, ngực ông ta bị chân của Ngô Việt Minh giảm lên, xương sườn của ông ấy bị gãy. Mã đại sự đau đớn gào lên như heo sắp bị giết thịt vậy. “Làm sao có thể được?”
Dương Chí Văn sững sờ và không thể tin vào mắt mình.
Mã đại sư là một người oai phong như vậy, sao lại bị Trần Hoàng Thiên xử lý dễ dàng thế chứ?
Như thế thì thật sự quá lợi hại l
Mặt anh tái mét đi vì sợ hãi, lúc này anh ta mới nhận ra rằng mình mới là thiên đường không muốn lên lại muốn xuống địa ngục, cũng biết là bản thân đang gặp phiền phức to rồi. “Rút mau!”
Anh ta không dám chần chờ một giây, xoay người bỏ chay. “Bắt lấy hắn!”
Hoắc Ngọc Lâm hét lên, những thuộc hạ ông ấy mang theo lập tức chặn không cho Dương Chí Văn đi, kéo anh ta đến chỗ Trần Hoàng Thiên, quỳ xuống trước mặt Trần Hoàng Thiên. “ỷ có tông sư bên cạnh ngông cuồng lắm mà, giờ thì không ai cứu nổi anh nữa đâu.” Trần Hoàng Thiên nhìn Dương Chí Văn thản nhiên nói: “Ngô Việt Minh, giẫm chết lão già này đi. “Đừng mà!”
Mã đại sư kinh ngạc hét lên: “Các người không thể giảm chết tôi, tôi là người nhà họ Hàn ở Kim Thành. Nếu các người giẫm chết tôi, gia chủ Hàn Bình Minh của tôi nhất định sẽ khiến các người chết thảm!” “Cái gì!”
Ngô Việt Minh vốn muốn chà đạp Mã đại sư đến chết, nhưng khi nghe đến tên của Hàn Bình Minh, ông ta đã bị sốc. Ông ta nhanh chóng thu chân lại, quay đầu nhìn Trần Hoàng Thiên nói: “Anh Trần, người của Hàn Bình Minh, tôi thật sự không dám giết
Trần Hoàng Thiên có thể hiểu được, xua tay và ra hiệu cho ông ta rút lui. "Haha!"
Dương Chí Văn lập tức vui vẻ: “Tôi cũng là của cậ Hàn, nếu các người dám đụng vào tôi, tôi cho các người...
Anh ta chưa kịp nói xong thì Trần Hoàng Thiên đã túm lấy tóc anh ta, nồi nói: “Tôi cho anh chết trước đấy!”
Vừa nói xong.
Râm!
Đầu của Dương Chí Văn đập xuống đất, máu me bắn tung tóe, khi Trần Hoàng Thiên buông tay ra, Dương Chí
Văn nằm trên mặt đất, đầu óc mê man, hai mắt ngẩn ngơ. Ba mẹ của Dương Bảo Trân, Lý Tú Lam và Dương Chí "A...!"
Văn, cũng như nhiều người thân của gia đình họ Dương đều bị sốc và la hét lên.
Chỉ có duy nhất Dương Ninh Vân cảm thấy hả dạ.
Bởi vì Dương Chí Văn đã hãm hại cô ấy nhiều rồi, nhiều đến mức hận không khiến cho Dương Chí Văn chết đi! “Nói cho tôi biết sự thật về việc con trai tôi. Nếu còn không nói thì để tôi thử lần nữa xem đầu anh cứng đến mức nào. Trần Hoàng Thiên lại túm tóc Dương Chí Văn lại và dựng đầu anh ta lên. “Tôi nói. Tôi nói:”
Mặc dù đầu óc của Dương Chí Văn rất hoang mang, nhưng hắn bị dọa cho sợ hãi nói: “Là Dương Bảo Trân, nói hận anh đánh nó và muốn gia đình anh tan nát, nên mới để hại con anh và đổ tội cho Dương Ninh Vân, khiến anh mất con, mất luôn Dương Ninh Vân, từ đó trừng phạt anh, còn người hạ độc là Trần Hoàng Hạo, không liên quan gì đến tôi. “Mẹ nó!”
Trần Hoàng Thiên tức giận đến mức đập đầu Dương Chí Văn xuống đất một lần nữa. Đánh Dương Chí Văn thành một con chó chết, sau đó đứng dậy lao về phía Dương Bảo Trân. “Anh đừng qua đây! Đừng qua đây!”
Dương Bảo Trân sợ đến mức rùng mình và trốn sau Lý
Tú Lam.
Thấy tình hình không ổn, Lý Tú Lam lập tức uy hiếp: “Nếu cậu dám động vào Bảo Trân, tôi sẽ bảo nhà họ Hàn ở Kim Thành giết chết cậu “Bà vừa gọi ông đây sao, hôm nay tôi sẽ xử lí người đàn bà thâm độc này!” Trần Hoàng Thiên nắm lấy cánh tay của Lý Tú Lam, ném bà ta sang một bên, bóp cổ Dương
Bảo Trân lạnh lùng nói: “Chuyện như vậy mà cô cũng làm ra được, cô không xứng đáng làm người, tôi bóp chết cô!”
Vừa dứt lời, anh định bóp cổ Dương Bảo Trân đến chết thì một tiếng kêu đột ngột vang lên. “Ba đã bị anh hại chết rồi, anh có nhất thiết phải làm vậy trước linh cữu của ba không, tự tay bóp chết con gái ông ấy nữa sao
Dương Bảo Trân dù không là một con người, nhưng suy cho cùng thì cô ta vẫn là em gái ruột của cô ấy, làm sao mà cô ấy có thể dương mắt nhìn em gái mình bị bóp cổ đến chết ngay trước mặt được.
Trần Hoàng Thiên nghe xong nghiến răng nghiến lợi, vào ngày đưa tang của ba vợ, làm sao mà anh có thể nhận tâm đi bóp cổ con gái ông ấy được.
Vì vậy anh buông Dương Bảo Trân ra, đi về phía Dương Ninh Vân, ôm cô vào lòng, cảm thấy áy náy: "Xin lỗi bà xã, anh không đủ tin tưởng đã khiến em bị oan, chịu tủi thân. Em đánh anh đi, mắng anh cũng được, làm gì anh cũng được, chỉ mong em có thể tha thứ cho anh. "Huhuhu..."
Khoảnh khắc này, Dương Ninh Vân đã bày tỏ tất cả sự tủi thân bằng những tiếng khóc và nước mắt.
Điều mà cô ấy luôn chờ mong, chẳng phải là ngày mà những oan ức của cô được rửa sạch sao?
Nhưng khi ngày này đến, cô không thể vui nổi.
Bởi vì ba đã đi rồi! Thực ra, ba cũng như cô ấy, hy vọng rằng ngày này sẽ đến, cô ấy đã đợi được, nhưng ba... “Vợ à, em nói ba bị anh hại chết, làm sao mà anh hại chết ba được” Trần Hoàng Thiên nói ra sự ngờ vực trong lòng.
Dương Ninh Vân tựa lên vai Trần Hoàng Thiên khóc và nói: “Hôm đó có vài người mặc đồ đen chạy vào căn nhà thuê, chĩa súng vào đầu em, và yêu cầu em nói ra chỗ giấu cuốn sách quý mà thầy anh đưa cho anh. Em không nói, chúng lôi ba xuống đất và đạp lên ba. Em chợt nhớ ra và muốn nói với chúng rằng ba đã nói với bọn em rằng nhà họ Dương đã mắc nợ anh quá nhiều nên không thể làm việc có lỗi với anh nữa, vì không để em nói ra nên ông ấy ông ấy đã tự đâm đầu đến chết. May mà cậu Hàn đến cứu kịp thời, nếu không em sợ cũng...huhuhu...
Nói đến đây, cô bật khóc.
Sau đó Trần Hoàng Thiên mới biết mình thực sự đã hai chết ba vợ.
Nhưng ngay sau đó, anh buông Dương Ninh Vân ra, nằm lấy đôi vai cô, hỏi: “Cậu Hàn nào vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT