**********

Lời của Lý Thiên Chính vừa dứt, toàn bộ bầu không khí sảnh Vạn Thọ dường như bị ép chặt lại, lập tức hoàn toàn tĩnh mịch!

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, đều nhìn Lâm Giang giống như nhìn thấy quỷ.

Anh ta vậy mà lại coi tượng phật bằng đồng mạ vàng thời kỳ Vĩnh Lạc giá trị khoảng chừng hai mươi bốn tỷ như đồ giả mấy trăm nghìn ném trên mặt đất, còn làm tróc lớp sơn trên bề mặt đầu gối khiến cho nó bị giảm giá đi rất nhiều?

Trời ạ! Trần Hoàng Thiên nói không sai, anh ta thật sự đã gây ra chuyện lớn rồi!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy bất hạnh thay cho Lâm Giang, cũng chỉ vì anh ta kích động nhất thời mà cảm thấy không đáng!

Cậu hoài nghi tượng phật bằng đồng mạ vàng là giả, có thể nói thẳng, nhưng đừng có động vào nó, càng đừng vứt đi, không chỉ làm mất mặt ông cụ, bây giờ mình còn bị vả mặt, lại phải bồi thường thê thảm vì ném hỏng đồ cổ của người ta nữa!

Đương nhiên, trên cơ bản tất cả mọi người, đều tin tưởng lời của Lý Thiên Chính không chút nghi ngờ. Dù sao người ta cũng đã làm ăn buôn bán đồ cổ, là người trong nghề điển hình, trên cơ bản sẽ không thể nào nhìn nhầm được.

"Tổng giám đốc Lý, ông... Không có nói đùa với tôi chứ?" Lâm Giang bước tới, vẻ tươi cười trên mặt vô cùng thê thảm, mồ hôi lạnh chảy ra đầy đầu.

"Cậu cảm thấy tôi giống như là đang nói đùa sao?" Lý Thiên Chính rất chân thành lại nghiêm túc nói ra: "Nếu như cậu nghi ngờ tôi đang nói đùa, vậy cũng được thôi, tượng đồng này là của ai, bán cho tôi, tôi sẽ lập tức chuyển khoản mười lăm tỷ, nói được thì làm được!"

Lời này vừa nói ra, Lâm Giang lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.

Ngay cả người buôn bán đồ cổ như Lý Thiên Chính còn đồng ý bỏ ra mười lăm tỷ để mua lại, vậy thì giá cả của nó ít nhất cũng phải mười tám tỷ trở lên!

Hiện tại anh ta đã không thể không tin, tượng phật bằng đồng mạ vàng này là đồ thật!

Nếu không thì, người buôn bán đồ cổ khôn khéo thông minh như Lý Thiên Chính làm sao có thể bỏ ra mười lăm tỷ chỉ để mua một món đồ giả?

"Trời ạ! Hoá ra con rể vô dụng nhất trong nhà họ Dương, lại tặng đồ cổ cho ông cụ nhà họ Dương, lại còn có giá trị tới hơn kém hai mươi bốn tỷ, mẹ nó, như vậy đâu phải là con rể vô dụng đâu, mà thực sự là con rể thần tài luôn!" Không biết có ai đã nói.

Chỉ một thoáng, cả hội trường sôi trào!

"Xem ra Trần Hoàng Thiên, thật sự là nhặt được một món đồ cổ quý!

"Đồ cổ quý giá như vậy, bị ném một cái làm hỏng chút sơn dát vàng trên đầu gối, giá cả giảm bớt đi rất nhiều, cậu Lâm kia chắc lúc này sợ đến ngu người rồi?"

"Ai bảo tay anh ta không ra gì, đang yên đang lành lại đi ném quà tặng của người ta đi, vậy thì phải lo mà gom góp bòi thường cho người ta chứ!"

"Cũng may là tượng đồng, chứ nếu cái này là đồ sứ, bị anh ta ném một cái như vậy, tính theo giá trị mà bồi thường, chắc anh ta sống không bằng chết!"

"..."

Tất cả khách mời, giờ khắc này đều đang chỉ trích Lâm Giang.

"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?"

Vợ của Lâm Giang là Lưu Ngọc Huyền mới luống cuống, cô ta tuyệt đối không thể nào ngờ rằng, Lâm Giang chỉ muốn làm mất mặt Trần Hoàng Thiên, lại gây ra chuyện lớn như vậy, phải làm sao mới ổn đây?

Sắc mặt Dương Chấn Kỷ cực kỳ nghiêm trọng, nếu không phải bối cảnh gia đình Lâm Giang so với nhà họ Dương còn cứng cáp hơn, thì ông ấy chắc chắn sẽ cho Lâm Giang một cái vả miệng thật mạnh.

"Gây ra chuyện lớn nhỉ?" Trần Hoàng Thiên thản nhiên nhìn Lâm Giang: "Tôi đã nói rồi đó thôi, đây là đồ thật, mà anh vẫn ném đi, anh nói xem, có phải anh nhiều tiền đến điên rồi, nên mới tiện tay tiêu bớt đi hay không?"

"Tôi... Tôi..." Lâm Giang không biết nên nói cái gì, anh ta hiện tại lo lắng nhất chính là, Trần Hoàng Thiên sẽ truy cứu trách nhiệm, mà mình sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền.

"Tổng giám đốc Lý, chào ông." Trần Hoàng Thiên ngược lại nhìn về phía Lý Thiên Chính, mỉm cười nói: "Tượng phật bằng đồng mạ vàng này là do tôi mang tới, ông nói sau khi đầu gối của tượng phật bị tróc lớp mạ vàng sẽ khiến cho giá cả giảm bớt đi rất nhiều, liệu ông có thể cho tôi biết dự đoán về giá cả sẽ đại khái giảm khoảng bao nhiêu không?"

"Thì ra là của cậu à." Lý Thiên Chính mỉm cười, nói ra: "Cũng còn may là chỉ bị một chút ở đầu gối thôi, không ảnh hưởng quá lớn đến giá trị của món đồ cổ này."

"Chỉ có điều, món đồ cổ này, giữ gìn càng hoàn hảo hơn càng đáng tiền, bây giờ bị đập cho hỏng mất ở chỗ đầu gối, về mặt giá cả đều sẽ bị giảm đi hoặc nhiều hoặc ít."

"Nếu như cẩn thận ước tính thì sẽ bị giảm giá khoảng chừng ba tỷ."

Nói xong, ông ấy dựng thẳng ba ngón tay lên.

"Quăng một cái, liền quăng đi mất ba tỷ."

Rất nhiều người nghe Lý Thiên Chính nói, đều phát ra thanh âm như vậy.

"Tôi biết rồi." Trần Hoàng Thiên gật gật đầu, ngược lại nhìn về phía Lâm Giang, nói ra: "Ba tỷ, lập tức bồi thường, chuyển vào tài khoản của vợ tôi."

Lâm Giang lập tức khó chịu: "Chỉ đập xấu đi một chút chỗ đầu gối, mà lại muốn tôi bồi thường ba tỷ, sao cậu không đi ăn cướp luôn đi? Cùng lắm thì tôi không chỉ bôi chút sơn vàng lên đầu gối, tôi còn bôi đến nỗi cả tượng phật đều sáng lóng lánh lên mới phải."

"Nếu như cậu thực sự làm như thế, vậy thì có cho tôi chín tỷ đi nữa, tôi cũng không cần, cậu cho rằng đồ cổ là thứ mà cậu muốn tô vẽ như thế nào thì tô thế ấy sao?" Lý Thiên Chính tức giận nói.

"Vậy tôi, vậy tôi dùng món đồ kia đổi với cậu, món đồ kia ở nhà tôi cũng không khác biệt mấy với món đồ này của cậu."

Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại về cho ba của mình.

Đổi món đấu giá mất chín tỷ, đổi lấy một món có giá chừng hai mươi một tỷ, anh ta cảm thấy hẳn là ba mình chắc chắn sẽ đồng ý đổi. Nếu không, chỉ đập hư một chút ở đầu gối mà phải bồi thường những ba tỷ, anh ta không phục!

"Dương à con, có chuyện gì?" Từ đầu loa bên kia của điện thoại di động truyền tới một giọng nói tao nhã lịch thiệp.

"Ba ơi, pho tượng phật bằng đồng mạ vàng mà ba năm trước đây ba đã đấu giá được ở Tô Phú Bỉ đó, ba sai người chuyển qua đây giúp con một chút, con..."

Không đợi Lâm Giang nói hết lời, đã bị cắt ngang: "Pho tượng phật bằng đồng mạ vàng kia, hơn nửa tháng trước, vì một hạng mục, ba đã mang đến tặng cho tổng giám đốc Phương của tập đoàn Cửu Đỉnh rồi."

"Cái gì!"

Sắc mặt Lâm Giang thay đổi ngay lập tức: "Tặng rồi á?"

"Đúng vậy." Ba anh ta hỏi lại: "Con có ý kiến gì sao?"

"Không có... Không có ý kiến."

Tút tút...

Anh ta cúp điện thoại, mặt mũi đã sượng ngắt.

"Không bỏ ra nổi một pho tượng đồng ra mà đổi, vậy thì bồi thường ba tỷ đi, cũng đừng có chơi xấu, nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn thấy rằng anh ném món đồ cổ của tôi, nếu như anh không bồi thường, tôi sẽ báo cảnh sát."

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên lấy điện thoại di động ra.

"Đừng báo cảnh sát!" Lâm Giang vội vàng ngăn cản, rít một câu qua kẽ răng: "Con mẹ nó chứ, bồi còn không được sao? Chẳng phải chỉ có ba tỷ thôi sao? Đối với tôi mà nói thì chỉ là một con số nhỏ mà thôi, tôi bồi thường thoải mái!"

Anh ta mở Internet Banking ra, thở phì phò nói: "Đưa cho tôi số thẻ!"

Lời nói tuy như thế, nhưng thực ra trong lòng anh ta đau xót muốn chết.

Ba tỷ, cũng không chỉ là tiền tiêu vặt một tháng của anh ta thôi đâu.

"Vợ ơi, em đưa số thẻ của em đi." Trần Hoàng Thiên mỉm cười nhìn về phía Dương Ninh Vân.

Dương Ninh Vân đáp lời. Cô đột nhiên phát hiện ra, Trần Hoàng Thiên thực ra rất giỏi giang, chỉ tốn ba trăm triệu mua về một món đồ cổ, vậy mà lại có giá trị hai một tới hai mươi bốn tỷ, còn kiếm được ba tỷ tiền bồi thường của Lâm Giang, cuộc làm ăn này quả thực là kiếm tiền quá đơn giản!

"Chuyện về thẻ của tôi đi." Lý Tú Lam lập tức đưa số thẻ của mình ra cho Lâm Giang, nói với Dương Ninh Vân: "Trần Hoàng Thiên tặng cho ông cụ một món quà mắc như vậy, lại tặng mẹ một món đồ trang điểm dễ dàng như vậy, tâm lý mẹ không công bằng, ba tỷ này, nhất định phải cho mẹ!"

Dương Ninh Vân im lặng.

Làm sao mà mẹ vừa thấy tiền đã đòi lấy như vậy!

Rất nhanh, Lý Tú Lam đã nhận được ba tỷ chuyển khoản tới, liền vui vẻ không biết trời đất gì nữa.

Sắc mặt của Dương Chấn Kỷ lại rất khó coi.

Lúc đầu Trần Hoàng Thiên tặng cho ông một món đồ cổ, vốn dĩ còn có thể bán được với giá hai mươi bốn tỷ, sau khi bị Lâm Giang ném một cái, đã mất giá đi ba tỷ, trong lòng của ông ấy đương nhiên là rất khó chịu, u oán vứt xuống một câu: "Về sau mặc kệ là quà ai tặng cho tôi, chỉ một mình tôi được đụng vào, nếu có ai đụng vào nữa, chớ có trách tôi không khách khí!"

Lâm Giang biết Dương Chấn Kỷ đang chửi khéo mình, mới mặt mũi xám xịt, hổ thẹn cúi đầu xuống.

"Ơ! Anh Vương, anh cũng tới đây rồi!"

Lúc này hai mắt Dương Chí Văn tỏa sáng, nhanh chân chạy ra nghênh đón.

Chỉ thấy Vương Minh mang theo một hộp quà đi tới.

"Đây không phải là ông chủ trẻ của tập đoàn Vinh Hằng sao?"

"Cậu Vương này lúc trước tôi đã từng gặp rồi, lái Lamborghini, trước đó ở trước cổng tập đoàn nhà họ Dương đã từng tặng hoa cho tổng giám đốc của chúng ta, còn từng cầu hôn nữa, chỉ là tổng giám đốc không có đồng ý."

"Nếu như Ninh Vân gả cho cậu Vương kia, mới là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, gả cho Trần Hoàng Thiên quá lệch đi, tôi nghe nói, cậu Vương thế nhưng là đã ra sính lễ lên tới một trăm năm mươi tỷ rồi đó!"

"..."

Rất nhiều người thấy Vương Minh đi vào, lập tức khẽ thì thầm.

"Sinh nhật của ông cụ nhà họ Dương, sao tôi có thể không tới cho được." Vương Minh mỉm cười, cùng đi với Dương Chí Văn, tới trước mặt Dương Chấn Kỷ.

"Cậu Vương, cậu có lòng rồi." Dương Chấn Kỷ lập tức bày ra vẻ tươi cười xán lạn, trên thực tế Vương Minh mới là cháu rể lý tưởng nhất trong lòng ông ấy, chỉ tiếc Dương Ninh Vân vẫn một mực không đồng ý.

Sau đó, ông ấy lại hỏi: "Quý tập đoàn gần đây như thế nào rồi?"

"Làm phiền ông cụ Dương phải lo lắng rồi, hết thảy đều rất tốt, người của thương hội Triều Nhân đã thay ba con gom góp được hơn hai trăm mười tỷ hơn, đã trả hết cả khoản vay rồi." Vương Minh nói.

"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!"Dương Chấn Kỷ cười càng thêm xán lạn: "Thương hội Triều Nhân là một trong bốn thương hội lớn nhất, mà chủ tịch Vương lại là phó hội trưởng, chỉ có vài trăm tỷ, thật đúng là không làm khó được chủ tịch Vương."

"Tạm được thôi." Vương Minh mỉm cười, đưa món quà ra cho Dương Chấn Kỷ nói: "Biết là ông cụ Dương thích uống trà, đây là một bánh trà Phổ nhị lâu năm, mấy năm trước ba của tôi đã mua một bánh trà mất hơn sáu tỷ, tin rằng ông cụ Dương sẽ thích."

"Thích, thích lắm!" Dương Chấn Kỷ vui mừng nhận lấy.

Lúc này Vương Minh quay người nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, cười khẩy: "Hôm nay là sinh nhật của ông nội của Ninh Vân, tôi thực muốn biết, đứa cháu rể ngoại này sẽ tặng cho ông cụ món quà đáng giá mấy chục nghìn?"

Lời này vừa thốt ra, rất nhiều người đều nhìn Vương Minh với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.

Một người tặng một bánh trà Phổ nhị giá sáu tỷ mà cũng dám chế giễu người tặng một pho tượng phật mạ vàng đáng giá tới hai mươi tư tỷ, quả thực là buồn cười!

"Cậu Vương!" Dương Chí Văn lập tức tiến đến, nói bên tai anh ta.

"Cái gì! Anh ta tặng một pho tượng phật mạ vàng trị giá tới hai mươi tư tỷ?" Vương Minh lúc này đã bị hù dọa cho khiếp sợ, trong nháy mắt đã cảm thấy mặt mình bị vả cho đau rát không thôi.

Mình mẹ nó đâm đầu vào họng súng rồi!

Nhưng rất nhanh, anh ta đã lúng túng nở nụ cười: "Lễ nhẹ nhưng tình nặng nha, ông cụ Dương chớ để ý."

Dương Chấn Kỷ cười ha ha một tiếng: "Cậu Vương có thể đến đây đã là vinh dự rất lớn cho tôi rồi, tôi sao còn để ý nữa chứ?"

Không bao lâu, khách khứa đã tới nơi gần như đầy đủ, mọi người ngồi xuống, bắt đầu tiệc rượu đêm nay.

Kết quả đồ ăn vừa mới bê lên được một lượt, đột nhiên có một đám người tràn vào sảnh Vạn Thọ, một người đàn ông cầm đầu lực lưỡng, xăm trổ đầy mình, hô lên rất phách lối: "Sảnh Vạn Thọ đã được chúng tôi trưng dụng, toàn bộ mọi người mau đi ra ngoài đi, lập tức đi hết ra chỗ khác, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play