**********

Chương 309: Bản thân có thể đợi đến ngày đó không?

Nghe được lời của Trần Hoàng Thiên, lại bị Trần Hoàng Thiên ép vào tường, thân thể mềm mại của Nhậm Tường Vân run lên, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, nhất thời ôm lấy thân thể của mình, sợ hãi nói: "Anh không phải đang đem những bất mãn với anh trai tôi trút lên người tôi chứ?" "Không sai." Trần Hoàng Thiên nói: "Nếu Cổ An Nhiên là phụ nữ bản thân, vậy thì cũng bỏ qua, nhưng cô ấy không phải vậy, nhưng anh trai cô ấy đã lừa cô ấy bằng thủ đoạn đê hèn, đối xử với cô ấy tàn bạo như vậy, thậm chí khiến cô ấy không thể bước đi, hơn nữa lúc ở quán bar còn châm chọc khiêu khích tôi, cô ấy không cảm thấy anh ta rất quá đáng sao?"

Nhậm Tường Vân im lặng.

Cô ấy biết anh trai mình bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, ỷ thế hiếp người, lại tự cho mình là đúng, vì lý do này mà cô ấy cũng có chút bất mãn, chính vì vậy mà cô ấy phải kích thích anh trai mình, nói Trần Hoàng Thiên còn trẻ mà đã lợi hại như vậy, có hai mươi năm nữa anh cô ấy cũng không đuổi kịp người ta.

Khi ở trong quán bar, cô ấy cũng đã tận mắt tai nghe thấy, anh trai cô ấy nói rằng Trần Hoàng Thiên là kẻ không ra gì, Trần Hoàng Thiên là một kẻ vô dụng, đủ mọi loại khinh thường và chế giễu. Cô ấy cũng biết rằng những lời nói của anh trai cô ấy đã gây tổn hại rất lớn đến lòng tự trọng của Trần Hoàng

Thiên.

Hơn nữa, quan trọng nhất là anh trai cô ấy đã ngủ với người phụ nữ của Trần Hoàng Thiên, ngủ cũng thôi đi còn tàn nhẫn đến mức khiến người ta không thể bước đi, điều này thật sự quá đáng.

Điều kinh khủng nhất là cô ấy hiểu anh trai mình thích lừa dối con gái, mặc dù nhà họ Nhậm có khả năng giúp Cổ An Nhiên lấy lại tài sản nhưng cô ấy tin rằng anh trai mình sẽ không bao giờ giúp đỡ, vì điều đó chẳng có lợi gì cho nhà họ Nhậm, sở dĩ anh trai cô ấy nói như vậy là muốn lừa gạt Cổ An Nhiên để chơi đùa vài ngày mà thôi. "Trần Hoàng Thiên, xin lỗi, anh trai của tôi thật quá đáng, anh ấy đã gây tổn hại đến tinh thần cho anh, tôi ở đây thay anh ấy xin lỗi anh." Nhậm Tường Vân cúi đầu thành khẩn nói. "Xin lỗi có tác dụng sao?" Trần Hoàng Thiên tức giận nói: "Có vài việc có thể được giải quyết bằng một lời xin lỗi, còn một số việc thì không thể. Cố An Nhiên đã bị anh ta làm tổn hại, một lời xin lỗi của cô ấy có thể khôi phục lại sự trong sạch cho cô ấy không?" "Tôi.." Nhậm Tường Vân không nói nên lời, cũng bị dáng vẻ hung dữ của Trần Hoàng Thiên làm cho hoảng sợ, cô ấy cúi thấp đầu rụt rè hỏi: "Vậy thì anh muốn tôi thế nào, tôi cũng đâu gây họa cho người phụ nữ của anh."

Trần Hoàng Thiên ban đầu nghĩ rằng nếu Nhậm Tường Thiên tổn hại người phụ nữ của mình, anh sẽ tổn hại em gái của Nhậm Tường Thiên, trả thù Nhậm Tường Thiên.

Nhưng.

Thấy thái độ của cô ấy khá tốt, không tệ như Nhậm

Tường Thiên, anh đột nhiên có hơi không ra tay được, cảm thấy làm như vậy không phải phong cách của anh.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng Trần Hoàng Thiên cũng buông cô ấy ra: "Cô đi đi."

Nói xong, anh ta châm một điều thuốc, ngồi vào ghế số pha, hung hăng hút thuốc.

Anh khó mà tưởng nổi Cổ An Nhiên lại hy sinh lớn như vậy, nếu Nhậm Tường Thiên không giúp cô ấy thì lúc ấy không biết cô ấy sẽ thế nào, chắc là nghĩ tới cái chết?

Thực ra đây không phải là việc anh nên quan tâm, bởi vì anh đã có hai người phụ nữ, một người đã có con của anh, người còn lại là người phụ nữ anh yêu nhất, mặc dù xảy ra chuyện không vui, khiến anh tạm thời không thể tha thứ, nhưng nếu cô ấy bị oan thì anh vẫn trả lại sự trong trắng cho cô ấy và tiếp tục cưng chiều cô ấy như xưa, Cổ An Nhiên chỉ là người qua đường trong cuộc đời anh, chưa nói tới thích và yêu, cùng lắm với cô ấy chỉ là tình một đêm.

Nhưng... dù sao cô ấy cũng đã cứu mình một lần, về lý về tình, anh không nên để cô ấy bị lừa, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn bị lừa.

Lúc này, Nhậm Tường Vân cũng chưa rời đi, mà bước tới, giống như một cô ấy vợ nhỏ, cúi đầu nói: "Thật ra... nếu anh muốn trút giận, tôi... bằng lòng để anh trút giận." Ngay khi cô ấy nói câu này, ánh mắt của Trần Hoàng Thiên lập tức dán chặt vào cô ấy, giống một con sói đang quan sát con mồi.

Nhậm Tường Vân run lên, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng đến tận cổ.

Lúc Trần Hoàng Thiên để cô ấy đi, cô ấy muốn đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Trần Hoàng Thiên, cô ấy lại cảm thấy chút áy náy, dù sao cũng là anh trai cô ấy làm tổn thương người khác nên cô ấy muốn để cho Trần Hoàng Thiên trút giận.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là trong mắt cô ấy, Trần Hoàng Thiên rất đẹp trai, cũng rất mạnh mẽ, là mẫu người cô ấy thích, cô ấy cảm thấy có quan hệ với một người đàn ông như vậy dường như không có gì là chịu thiệt. "Tốt hơn là cô nên đi đi." Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt nói sau khi nhìn cô ấy một lúc lâu.

Cô ấy nhỏ xinh, không cao gầy như mấy người Dương Ninh Vân, Phương Thanh Vân, Cổ An Nhiên, Đỗ Nhã Nam, cũng không có thân hình gợi cảm nóng bỏng như mấy cô ấy, giống như một cô nữ sinh, anh không xuống tay được.

Tuy nhiên, Nhậm Tường Vân đã không rời đi, mà tủi thân nói: "Anh chê tôi không có đường cong như cô Cổ nên... không có hứng thú với tôi chứ gì?" "Ừ, nên cô đi đi." Trần Hoàng Thiên nói. "Hu hu..."

Kết quả Nhậm Tường Vân không những không đi còn ngồi xuống dưới sàn bật khóc. "Tôi không cao như cô Cổ, chỉ cao 1m58, nhưng khi tôi còn học cũng có rất nhiều người thích tôi, khen tôi xinh đẹp, chim nhỏ nép người, sao anh có thể nói anh không có chút hứng thú nào với tôi chứ, có biết tôi buồn thế nào không?" "Đồ khốn, anh có biết trước đây có người nói tôi thấp như vậy, tôi nói với anh trai, anh ấy liền đánh tên đó phải ngồi xe lăn suốt đời, bây giờ có tin tôi nói cho anh trai biết anh nói không có chút hứng thú nào với tôi, anh ấy sẽ nhất định bảo ông Hứa đánh chết anh không hả?"

Nói xong, cô ấy tức giận nhìn chằm chằm Trần Hoàng

Thiên. "Rốt cuộc cô muốn thế nào?" Trần Hoàng Thiên bất lực, không phải không hứng thú, nhưng nhìn cô ấy rất non nớt, anh cũng không muốn làm hại cô ấy. "Anh kéo tôi vào phòng, muốn làm thế nào với tôi thì phải làm, sau khi trút giận, anh không được phép làm phiền anh tôi, mặc dù anh ấy rất đáng ghét nhưng anh ấy rất tốt với tôi, tôi sợ anh đột nhiên sẽ một đấm đánh chết anh ấy." Nhậm Tường Vân nói.

Thực ra, cô ấy sợ Trần Hoàng Thiên lại tìm anh trai cô ấy rồi sẽ bị ông Ngô đánh chết. Cô ấy chưa bao giờ yêu thích một người đàn ông nào đến thế, cho đến nay Trần Hoàng Thiên vẫn là người đàn ông mà cô ấy yêu thích nhất, tất nhiên cô ấy không muốn anh gặp rắc rối.

Trần Hoàng Thiên nói thầm: "Tôi không đánh chết anh ta là được, đúng không?" "Không được!" Nhậm Tường Vân ngồi bên cạnh Trần Hoàng Thiên nói: "Vừa rồi anh đã có ý nghĩ như vậy, tại sao anh lại không dám, lẽ nào đúng như anh tôi nói, anh không được sao?" "Con mẹ nó!"

Bị Nhậm Tường Vân kích động như vậy, Trần Hoàng Thiên đột nhiên bốc hỏa đè Nhậm Tường Vân lên ghế số pha, nói: "Vậy tôi sẽ cho cô xem tôi rốt cuộc có được hay không!"

Tới giờ ăn trưa, Nhậm Tường Vân khập khiễng rời khỏi phòng Trần Hoàng Thiên, mỗi bước đi đều phải hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm rủa: "Tên này không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, thật đáng ghét, tàn bạo với mình như vậy, thật sự là giống hệt anh trai mình, đều là cầm thú!"

Mắng thì mắng nhưng cô ấy vẫn cảm thấy rất vui. "Em gái, em sao vậy?"

Cô ấy định về phòng nghỉ ngơi, Nhậm Tường Thiên từ trong phòng bước ra, thấy cô ấy đi lại bất thường thì liền cau mày bước tới, một điềm báo chẳng lành chợt ập đến. ТrцуeлАРР.cоm tran*g web cập nhật nhanh nhất

Em gái mình sẽ không bị tên nhãi đó làm nhục chứ? "Không sao anh, vừa rồi em đang chơi trên boong tàu thì không cẩn thận bị trẹo mắt cá chân." Nhậm Tường Vân bĩu môi, sau đó tức giận nói: "Đều tại anh, đặt hết tâm trí lên Cổ An Nhiên đó mà không chơi với em, hại em bị treo chân, quay về em liền mách ông nội để ông nội đánh anh!"

Nhậm Tường Thiên đột nhiên lo lắng: "Bị trẹo chỗ nào, để anh xem."

Nói xong liền ngồi xuống "Không cần anh xem!" Nhậm Tường Vân giậm chân, nghiến răng nghiến lợi rồi bước nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Nhậm Tường Thiên không hiểu gì và đứng ngây ra một lúc lâu rồi mỉm cười.

Không phải bị tên nhãi đó làm nhục là được, nếu tên nhãi đó dám làm nhục em gái mình, con mẹ nó mình sẽ đào mộ nhà nó lên!

Đêm sau hai ngày.

Đông Đô

Hết xe này đến xe sang khác chạy vào khu biệt thự vịnh Ngân Long, một số là của thành phố này, một số từ các thành phố khác tỉnh Lĩnh Hoa, có Bentley, có RollsRoyce, xe thể thao... có thể ví von là xe chạy như mua. "Chuyện gì váy, nhiều xe hơi hạng sang đi vào vịnh

Ngân Long như vậy là tới nhà ai?" "Nhà ai giàu mà có nhiều xe tới như vậy?" "Khu biệt thự Vịnh Ngân Long của chúng ta nhà ai mà có mặt mũi lớn như vậy?" 11

Trong tiểu khu rất nhiều người đi bộ nhìn thấy một chiếc xe xịn chạy ngang qua đều không hiểu chuyện gì. "Đám người ngốc nghếch, việc này còn không biết, Dương Chí Văn, chủ nhân của biệt thự số một ở Vịnh Ngân Long, sinh nhật lần thứ 50 của ba anh ta. Mấy người này đều đến để nịnh nọt ông ta, bây giờ Dương Chí Văn là nhân vật quyền lực nhất ở Đông Đô chúng ta rồi, nhà họ Tiêu xếp thứ hai và nhà họ Khổng xếp thứ ba trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, cùng với nhà họ Trần đứng đầu thập đại gia tộc quyền thế ở thủ đô, anh ta đều có thể tùy ý ra vào. Ngoài hắn ra, ở Đông Đô ai trong chúng ta có mặt mũi lớn như vậy? " Ngụy Thiếu Hưng dừng xe lại vào chế nhạo đám chủ doanh nghiệp một câu rồi lại lái xe đi tới ngôi biệt thự số một. "Hóa ra là Dương Chí Văn, hai ngày nay anh ta quả thực rất nổi danh ở Đông Độ, đã lên mặt báo rồi, thanh niên xuất sắc của Đông Đô đó!" “Trước đây, tập đoàn nhà họ Dương chỉ là một tập đoàn nhỏ, bây giờ thì mạnh rồi,, chủ tịch của chúng ta nói rằng không tới hai năm, tập đoàn nhà họ Dương sẽ dẫn đầu ngành thương mại của Đông Đô!" "Quả thật lại hại. Anh ta có thể làm cho tập đoàn họ Dương trở nên lớn mạnh trong thời gian ngắn như vậy, thật là một người có bản lĩnh!" 11

Các chủ doanh nghiệp bàn tán xôn xao.

Vừa rồi có một chiếc taxi chạy ngang qua, Dương Ninh Vân trên xe nghe thấy lời bàn tán, không khỏi lẩm bẩm: "Còn không phải vì dựa vào việc gây thù với Trần Hoàng Thiên, nếu không nhà họ Tiêu, nhà họ Khổng, nhà họ Trần sao lại để ý tới anh ta chứ?"

Dương Thiên Mạnh thở dài than vãn: "Trần Hoàng Thiên đáng thương, phí hoài số mệnh như vậy, nhà họ Dương chúng ta mắc nợ cậu ấy quá nhiều rồi."

Dương Ninh Vân tức giận nói: "Đều do Dương Chí Văn hại, anh ta là tai họa lớn nhất trên đời. Ba mẹ anh ta có thể sinh ra anh ta cũng không phải thứ gì tốt đẹp, ba không nên đi mừng thọ ba anh ta."

Dương Thiên Mạnh cười khổ: "Ba không muốn đi, nhưng ba chỉ có mình con là con gái, ba không đi không được, Dương Chí Văn đã nói tới mức đó rồi, rằng mừng thọ lần thứ 50 của bố cậu ta, nếu chúng ta không tham gia, thì cứ đợi xem. Ba đã chết một lần không sợ chết nữa rồi, nhưng con còn nhỏ, ba không thể để con xảy ra chuyện, có thể một ngày nào đó, Trần Hoàng Thiên sẽ biết được sự thật, cậu ấy sẽ cho con lại một gia đình, ba hy vọng con có thể chờ tới ngày đó."

Khi Dương Ninh Vân nghe được điều này, trên mặt cô chợt lộ ra vẻ bi thương,

Bản thân cô có thể đợi cho đến ngày đó đến không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play