Thanh Dương Chân Nhân vô cùng kinh ngạc: “Ông muốn đồ đệ của tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi thằng nhóc kia sao?
Ông ta quả thực không tin vào tai mình.
Vốn dĩ ông ta tưởng rằng Chu Kình Thượng sẽ bảo ông ta xin lỗi, vớt vát lại một chút mặt mũi vừa nãy, vì để ăn được trường thọ đan, ông ta nguyện ý xin lỗi, dù sao ông ta với Chu Kình Thượng cũng đều là người của chính phủ, cho dù có xin lỗi cũng không mất mặt.
Thế nhưng bảo đồ đệ của ông ta đi xin lỗi thằng nhóc kia, như vậy không phải quá là mất mặt rồi sao? “Đúng vậy?”
Chu Kình Thượng gật đầu: “Tôi chỉ có mỗi điều kiện như vậy, nếu như ông làm được thì tôi sẽ bán đan dược cho ông, còn nếu ông không làm được, vậy thì thật xin lỗi, tôi không có cách nào bản đạn dược cho ông được.”
Thanh Dương Chân Nhân: “...
Như vậy quả là khinh người rồi? Ông ta là người đi trước, hơn nữa còn là trưởng lão trong môn phái, đồ đệ mà ông ta dạy phải đi xin lỗi một tiểu bối không có danh tiếng gì, như vậy làm sao ông ta còn mặt mũi nữa! “Sư phụ, người có mặt, cây có da, cùng lắm thì không mua nữa, con không gánh nổi người này.” Khổng Hoa Binh khuyên nhủ, trên thực tế là anh ta không muốn phải quỳ xuống dập đầu với Trần Hoàng Thiên, thật mất mặt! “Mày câm miệng lại cho tao!” Thanh Dương chân nhân hét lên, ông ta hận không tế đấm chết Khổng Hoa Binh, nếu không phải anh ta đi kiếm chuyện với thằng nhóc kia, còn bị thằng nhóc kia đánh thì làm sao ông ta có thể đi đánh thằng nhóc kia, cuối cùng chọc giận Chu Kình Thượng, để ông ta thừa cơ trả thù mình? “Nếu như các người không gánh nổi thì thôi, tôi sẽ bán hai viên thuốc này cho người khác. Chu Kình Thượng nói. “Đừng. Thanh Dương chân nhân vội vàng, hỏi: “Ông
Chu à, thằng nhóc kia chỉ là một hiểu bối, ông việc gì mà vì giúp nó tăng thể diện mà khiến tôi mất mặt?”
Chu Kình Thượng mỉm cười: “Cậu ấy là một tiểu bối tốt, cậu ấy đã từng bỏ ra mấy chục nghìn tỷ để mua một gốc nhân sâm bảy trăm năm đưa đến đại nội của chúng tôi, chúng tôi không có cách nào để bảo đáp chuyện này, chỉ có thể giúp cậu ấy tăng thể diện” “Điều này... Thanh Dương chân nhân lập tức im lặng.
Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể hít sâu vào một hơi, nói: “Tôi đồng ý với yêu cầu của ông, bảo đồ đệ của tôi đi xin lỗi tiểu bối kia.
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Khổng Hoa Binh. “Sư phụ “Câm miệng!” Thanh Dương chân nhân quát: “Tự mình ỉa ra phân, cho dù không muốn ăn cũng phải ăn hết cho tao!"
Dứt lời, ông ta tức giận kéo Khổng Hoa Binh xuống đài, khiến cho mọi người cười to một trận.
Không có cách nào khác, sức quyến rũ của việc được gia tăng tuổi thọ thêm mười năm quá hấp dẫn, hơn nữa còn là hai viên, ông ta ăn một viên, một viên còn lại cho chưởng môn, nếu như vì Khổng Hoa Binh mà không mua được, ông ta tin rằng sau khi chưởng môn biết xong chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó tính mạng của Khổng Hoa Binh sẽ khó được đảm bảo, bản thân ông ta cũng sẽ bị liên lụy. “Người anh em kia đang ở đâu, bần đạo mang tên đề đệ đáng bị trời đánh này đến dập đầu xin lỗi cậu ấy!” Thanh Dương chân nhân hồ lên một tiếng. “Tôi cá cái tên Trần Hoàng Thiên kia sẽ không dám nhận, nếu anh ta mà dám nhận thì chính là kết thù với nhà họ Khổng, như vậy anh ta sẽ xong đời!” Tiêu Hùng nói. “Tôi cũng nghĩ như vậy, trưởng tộc nhà họ Khổng vẫn đang nhìn đó. Trần Hoàng Dương nói.
Nhưng không ngờ, trong lúc bọn họ đang nghị luận thì có một giọng nói vang lên.
Đám người quay đầu nhìn lại, họ thấy Trần Hoàng Thiên giơ tay đứng lên.
Đám người Tiêu Hùng và Trần Hoàng Dương bị sốc.
Cái tên này dám can đảm giơ tay
Anh ta không sợ kết thêm kẻ thù à? “Bần đạo đã thấy
Thanh Dương chân nhân đáp một tiếng, kéo Khổng Hoa Binh đi về phía Trần Hoàng Thiên. “Trời ạ, bọn họ thật sự đến dập đầu xin lỗi.” Dương Ninh Vân sợ ngày người, lúc trước Trần Hoàng Thiên nói bọn họ sẽ đến dập đầu xin lỗi, mặc dù bên ngoài cô không nói gì nhưng trong lòng thì không tin, kết quả... Đúng là muốn đến dập đầu xin lỗi!
Thanh Dương chân quân nhanh chóng kéo Khổng Hoa Binh đến trước mặt Trần Hoàng Thiên. “Quỳ xuống!” Thanh Dương chân nhân quát. Khổng Hoa Binh cười một cái vô cùng khó coi: “Sư phụ, thầy đừng kích động.
Nói xong, anh ta quay sang nhìn nhìn Trần Ca, vẻ mặt uy hiếp nói: “Tốt nhất là mày nên bảo ông Chu là nói xin lỗi là được rồi, không cần phải quỳ xuống, nếu không thì mày không gánh nổi hậu quả đầu. “Từ khoảnh khắc mày ép tao đánh mày, tao đã biết là mày sẽ trả thù tao, dù sao cũng sẽ bị trả thù, việc gì mà tao không để mày quỳ xuống xin lỗi chứ?” Trần Hoàng Thiên cười nhạo. “Mày..." Khổng Hoa Binh siết chặt hai tay: "Mày thật sự muốn làm tuyệt tình như thế sao?” “Bản tính tao vốn lương thiện, tất cả là do bị ép buộc, cho nên mày đừng có mà nói nhảm nữa, quỳ xuống xin lỗi đi." Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói.
Khổng Hoa Binh nghiến răng tức giận, không muốn mất mặt, kết quả hai chân lại bị sư phụ anh ta đã cho một cái, phập một cái mà quỳ trước mặt Trần Hoàng Thiên. “Anh bạn nhỏ, vừa nãy là bần đạo không đúng, không nên đánh cậu, bần đạo nhận thấy sai rồi, đưa đồ đệ đến quỳ xuống xin lỗi cậu, hy vọng cậu đừng tức giận. Thanh Dương Chân Nhân ngoài cười nhưng trong không cười mà nói. “Tôi không dám tức giận chân nhân là tức giận anh ta thôi, quả bắt nạt người khác rồi, bảo anh ta thành khẩn xin lỗi là được.” Trần Hoàng Thiên nói.
Lúc này trong lòng Thanh Dương Chân Nhân mới thoải mái một chút, thúc giục Khổng Hoa Binh nhanh dập đầu nhận lỗi.
Khổng Hoa Binh bất đắc dĩ, nghiến chặt răng mà nói: “Xin lỗi, tôi không nên ép cậu quỳ xuống, không nên giảm chân lên vai cậu. Bị cậu đánh cũng không nên gọi sư phụ đến giúp, là tôi không đúng, tôi thành thật xin lỗi cậu, xin cậu tha thứ!"
Nổi xong, anh ta dập đầu xuống. Nhất thời anh ta chỉ cảm thấy cả đời này cũng không thể ngẩng đầu lên mà làm người được nữa.
Trước đây đều là giẫm lên Trần Hoàng Thiên. Giờ lại quỳ xuống với anh, còn bị nhiều người nhìn thấy như vậy, sau này còn có mặt mũi mà đi gặp người sao? "Ây dô, mặt mũi của cậu Khổng, lần này xem như là mất sạch rồi.” Tiêu Hùng cười khổ “Đúng vậy!” Ánh mắt Trần Hoàng Hạo đầy phức tạp: "Quỳ xuống cho Trần Hoàng Thiên, còn bị nhiều người như vậy nhìn thấy. Không mất mặt mới là lạ.
Dương Chí Văn lại cười khà khà: “Này cũng không sao, Trần Hoàng Thiên cứ có càng nhiều mối thủ, thì chúng ta lại càng có nhiều trợ giúp để đối phó lại Trần Hoàng Thiên mà."
Tiêu Hùng cười: “Cậu Khổng mà quay về núi Võ Đang, một năm quay về được hai lần, cũng không hy vọng cậu ta giúp đỡ được gì để đối phó tên rác rưởi kia. "Ách. “
Dáng vẻ Dương Chí Văn có chút đăm chiêu “Đáng ghét Đáng ghét
Ông nội của Khổng Hoa Binh nhìn thấy, nằm đấm đều siết chặt lại, mắt đỏ đến nỗi có thể chảy ra máu rồi, kích động đến mức muốn phanh xác Trần Hoàng Thiên thành vạn mảnh rồi.
Trần Hiếu Sinh nhìn thì khỏe mặt cũng khẽ cong, thầm nghĩ trong lòng: “Tên súc sinh này, lại gây cho mình thêm một nguồn tai họa, thật là...ây da!”
Lúc này, Trần Hoàng Thiên thản nhiên mà nói: "Được rồi, giao dịch với ông Chu đi.
Anh cần dược liệu trăm năm, mặc dù tạm thời không cần dùng, nhưng một khi đột phá bình cảnh để vào thần cảnh, đến lúc đó phải tiêu hao rất nhiều dược liệu trăm tuổi, nếu không thì anh cũng không bảo Chu Kình Thượng mua dược liệu trăm tuổi của Thanh Dương Chân Nhân.
Rất nhanh, Thanh Dương Chân Nhân đã quay trở lại sân khấu, cười hạ hạ mà nói: “Ông Chu, giờ đã có thể bán cho tôi chưa?" “Có thể rồi.” Chu Kình Thượng gật đầu: “Mười viên Trường Thọ Đan, Dược Vương Cốc năm viên, phải Long Hổ ba viên, phái Võ Đang hai viên, đạn dược tôi giữ lại, trong ba ngày sau các người đưa đồ đến đại nội, tôi sẽ đưa đan dược cho các người." “Được, không cho phép bán cho người khác đâu đấy!” Ba vị Chân Nhân đều nói như vậy.
Chu Kình Thương gật đầu nói được.
Hàn Bình Minh mặc kệ rồi, tức giận mà nói: "Sư huynh, đã nói là bán cho em một viên, mặc dù em không có được liệu trăm năm, nhưng anh cần bao nhiêu tiền thì cứ mở miệng, anh mà bán hết đi, thì em dùng cái gì?” “Đúng vậy đấy, chúng tôi dùng cái gì?”
Mấy tên nhà giàu có mặt ở đó, cùng với ông chủ của bốn dòng họ ở thủ đô, mười ông chủ nhà giàu có, toàn bộ đều bất mãn. Chu Kình Thượng cười như không cười mà vỗ lên vai Тrцуe*лАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Hàn Bình Minh: “Cậu yên tâm, tôi còn tự để lại một viên, cậu đến nhà họ Chu, lát tôi quay về sẽ nói chuyện với cậu Hàn Bình Minh lập tức kích động: “Vậy em đến nhà anh đợi luôn!”
Nói xong, ông ta vui vẻ mà rời đi. “Được rồi, các người tiếp tục đi, nên mua đan dược thì mua đan dược, tôi không quấy rầy nữa, về phần Trường Thọ Đan. Tạm thời không bán nữa, đợi lúc nào có, tôi lại lấy ra bán.” Chu Kình Thượng nói một câu, cần Trường Thọ Đan rời đi.
Để lại đám người ở đó đang tràn đầy kinh ngạc.
Ông chủ của bốn dòng họ lớn, cứ đuổi theo Chu Kình Thượng không tha, cứ bảo ông ta phải bán Trường Thọ Đan cho bọn họ.
Thực ra Trần Hoàng Thiên từng nghĩ, lấy Trường Thọ Đan để đổi Phương Thanh Vân, nhưng nghĩ thôi chứ không thể thực hiện được, để cho nhà họ Tiêu và nhà họ Trần biết anh có Trường Thọ Đan, lại càng muốn làm hại anh hơn, buộc anh phải giao ra toàn bộ Trường Thọ Đan.
Giờ còn không có thực sự để chống cự lại bọn họ, Trần Hoàng Thiên cũng chỉ có thể chịu đựng. Này cũng là vì sao anh lại không tự cầm ra bản, mà phải Chu Kình Thượng thay mặt anh làm giao dịch.
Nếu như tự anh cầm ra bản, sẽ bị nhiều người chú ý, sớm muộn gì thì cũng bị người ta giết chết, Chu Kình Thượng có chính phủ làm chỗ dựa nên không sợ, anh là sợ mình biến thành miếng bánh bao mềm. Đến lúc đấy ai cũng cắn một miếng, thì làm sao mà sống được.
Tiếp đến, bắt đầu tiến hành bản đan dược, Trần Hoàng Thiên đã biết trước những đan dược được bán này, chỉ có đan cảnh trở xuống mới có thể dùng được, nên anh cũng không mua.
Về phần Tráng Dương Đan kia, ha ha, nếu như anh muốn dùng, thì tự mình luyện được, trong Dược Vương Kinh có cách làm, thành quả cũng tốt như cái này.
Mãi cho đến khi vị doanh nhân Côn Châu kia rời đi, anh mới đi theo rời đi. Anh muốn hỏi thăm xem, có phải Cổ An Nhiên đã xảy ra chuyện, dù sao cũng có quen biết với nhau.
Lúc này, nhà họ Chu. “Sư huynh, nhanh nhanh nhanh, đưa Trường Thọ Đan cho em, nhanh đưa cho em, muốn bao nhiêu tiền thì anh cứ nói!”
Hàn Bình Minh thúc giục.
Chu Kinh Thượng cười cười: “Cậu thế tôi giống người cần tiền sao?” “Vậy thì anh muốn cái gì?” Hàn Bình Minh hỏi.
Chu Kình Thượng cười: “Đừng có ý muốn Chân Vũ Tu Luyện Quyết nữa thì tôi tặng miễn phí cho cậu.
Hàn Bình Minh lập tức sửng sốt, cười nói: “Em không biết sư huynh đang nói cái gì. “Đừng có giả bộ với tôi.” Chu Kình Thượng nói: “Bốn tên nước ngoài kia, đừng có nói với tôi là không phải cậu phải đến, Chân Vũ Tu Luyện Quyết chỉ có tôi, cậu, còn có đồ đệ mà sư phụ mới nhận nữa biết, những người khác đều không biết. Mấy tên nước ngoài kia nói là Chân Vũ Tu Luyện Quyết, không phải là cậu phải đi, thì là ai được nữa?”
Hàn Bình Minh im lặng.
Chu Kình Thượng lấy một viên đan dược ra đặt lên bàn, nói: “Sư phụ cho cậu, ông cụ nhờ tôi nói với cậu, thành thật một chút. Đừng có định học Chân Vũ Tu Luyện Quyết, nếu không ông ấy sẽ đến nhà họ Hàn để thanh lý môn hộ đấy
Hàn Bình Minh nghe thấy vậy, cơ thể già nua khẽ run lên, một cảm giác lạnh buốt chạy lên đỉnh đầu, lập tức cả người đều toát mồ hôi lạnh, bài ra một nụ cười mà nói: “Vẫn hy vọng sư huynh nói với sư phụ, Hàn Bình Minh cảm ơn ông cụ ban thưởng đan dược, sau này tuyệt đối không dám nghĩ đến Chân Vũ Tu Luyện Quyết nữa.
Ông ta không hề biết là Lý Đức Thành đã phi thăng độ kiếm rồi, vô cùng tin tưởng lời nói dối của Chu Kình Thượng, thực sự rất sợ Lý Đức Thành sẽ đến nhà ông ta, tiêu diệt ông ta. “Vậy thì được, tôi sẽ nói lại với sư phụ, cậu cầm đan dược đi đi.” Chu Kình Thương thản nhiên nói.
Hàn Bình Minh lấy viên đan dược bỏ vào miệng, khách khí mà nói: “Cảm ơn sư phụ, cảm ơn sư huynh!”
Nói xong, ông ta quay người cất bước đi, thầm mắng trong lòng: “Ông già này, sao vẫn còn chưa chết thế? Xem ra mình phải nghĩ được một biện pháp ổn thủa, lấy được Chân Vũ Tu Luyện Quyết về tay"
Mà lúc này, Trần Hoàng Thiên cũng theo sát người doanh nhân Côn Châu kia mà đi đến một khách sạn năm sao. “Hai người ở trên xe đi, tôi đi tí rồi quay lại
Nói xong, Trần Hoàng Thiên xuống xe, đi theo vị doanh nhân Côn Châu kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT