Chỉ thấy ví tiền ZaloPay của Trần Hoàng Thiên hiện lên là: 15000000000

Anh ta nhẩm tính qua, là mười lăm tỷ!

Ví tiền ZaloPay có mười lăm tỷ, vậy thì chắc chắn là đại gia rồi!

Chí ít thì Cao Hạo chỉ có một tá ví tiền khá lớn, nhưng so với ví tiền của Trần Hoàng Thiên thì khác một trời một vực!

Anh ta không tưởng tượng nổi, một tên chuyển phát nhanh vô dụng đi ở rể, ở đâu ra lại nhiều tiền như vậy,

"ZaloPay của anh ta có phải chỉ có mấy triệu mà muốn mua đồng hồ hơn năm tỷ đúng không?"

Trương Thanh thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cao Hạo thì không khỏi cười hỏi, sau đó cũng đưa đầu lại gần liếc mắt nhìn. Kết quả là nhìn thấy một dãy số không, cô ta dời mắt đi ngay lập tức.

Nhìn kỹ lại!

"Mẹ ơi!"

Đôi mắt của cô ta thiếu chút nữa là rơi ra ngoài.

Đây con mẹ nó là một đại gia chính hiệu! Ở đâu ra mà nghèo rớt mồng tơi chứ.

Nếu đây mà là tên nghèo rớt mồng tơi, thì mình chính là tên ăn mày rồi.

Cô ta kinh hoàng.

Dương Ninh Vân không hiểu khi thấy vẻ mặt khiếp sợ không tin được của Cao Hạo và Trương Thanh.

Trong ví ZaloPay của Trần Hoàng Thiên có bao nhiêu tiền mà có thể dọa sợ hai người sĩ diện kia thành như vậy?

Dương Ninh Vân cũng thắc mắc đưa đầu lại gần liếc một cái.

Chỉ một cái liếc mắt!

"A!"

Cô cũng khiếp sợ che miệng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Ngạc nhiên, sửng sốt, khó tin và rất nhiều biểu cảm phức tạp.

Trời ạ!

Trần Hoàng Thiên nhiều nhà ít đất, đền bù phá dỡ nhiều tiền như vậy à?

Cô thật sự vô cùng sốc.

Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy thế giới này quá điên cuồng.

"Thưa ngài, xin ngài chờ một chút, tôi sẽ lấy mã QR để ngài quét." Lúc này, nhân viên bán hàng cũng đã lấy lại tinh thần, thái độ của cô ta đối với Trần Hoàng Thiên bỗng trở nên vô cùng tôn trọng, chạy chậm đến quầy thu ngân, cầm máy quét mã QR đến.

Tích!

Trần Hoàng Thiên quét mã QR, nhập mật khẩu, một dấu tích màu xanh lá cây xuất hiện.

Thanh toán thành công!

"Thưa ngài, ngài thật sự rất giàu có, bà xã của ngài xinh đẹp như vậy, mang chiếc đồng hồ này sẽ càng thêm quý phái, chắc chắn là sẽ như tiên nữ!" Nữ nhân viên bán hàng nịnh nọt.

"Ừm"

Trần Hoàng Thiên nghe xong rất thoải mái, lấy đồng hồ từ trong hộp ra, quay người về phía Dương Ninh Vân, nhẹ nhàng tao nhã nói: "Bà xã, đưa tay ra anh đeo cho em."

Dương Ninh Vân nghe vậy, lúc này mới lấy lại tinh thần, run rẩy vươn tay, sợ rằng cô đang mơ, Trần Hoàng Thiên còn chưa kịp đeo đồng hồ cho cô thì đã tỉnh giấc.

Mỗi người phụ nữ đều hy vọng chồng của mình biết chăm lo cho gia đình lại còn có tiền, Trần Hoàng Thiên lo cho gia đình, đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng anh nghèo, cũng là sự thật.

Nhưng mà, anh đột nhiên lại có tiền, mua cho cô chiếc đồng hồ đẹp và quý giá như vậy, sao cô có thể không vui?

Nhưng cô rất sợ đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy, lại phải đối mặt với người chồng luôn bị người ta chế giễu là tên nghèo vô dụng.

Tuy nhiên, cho đến khi Trần Hoàng Thiên đeo xong cho cô, giấc mơ vẫn chưa bị đánh thức.

Mà bàn tay ấm áp của Trần Hoàng Thiên, đồng hồ lạnh buốt đều nói cho cô biết rằng đây không phải một giấc mơ mà là hiện thực.

“Bà xã, thế nào? Em có thích không?" Mang đồng hồ cho Dương Ninh Vân xong, Trần Hoàng Thiên mỉm cười hỏi.

Dương Ninh Vân xoa cổ tay đằng trước ngực, ngắm nhìn vẻ xinh đẹp ấy, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười ngọt ngào, rất vui vẻ nói: "Đồng hồ đẹp như vậy, sao có thể không thích cơ chứ."

Nói xong, cô nhón nhẹ chân, đặt nhẹ một nụ hôn lên mặt Trần Hoàng Thiên, sau đó kéo cánh tay của anh đến trước mặt Cao Hạo rồi cao ngạo nói: "Chồng tôi khiêm tốn, không thích khoe khoang, đâu có giống anh, có mấy đồng tiền bẩn mà cứ tự cao tự đại, lần này hẳn là bị anh ấy tát cho tỉnh."

Cao Hạo lập tức không phản bác được, chỉ cảm thấy rát mặt.

CMN! Có tiền như vậy lại giả nghèo đi chuyển phát nhanh, anh ta bị điên rồi sao?

Hại mình thật sự coi anh ta là đồ nghèo kiết xác, mặt mũi đều mất hết.

Mà lúc này Trần Hoàng Thiên đang sững sờ, nhớ lại nụ hôn của Dương Ninh Vân, thật sự giống như đang nằm mơ. Cô thực sự đã... hôn anh rồi?

Anh chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột.

Dù biết là Dương Ninh Vân đang cố ý chọc tức Cao Hạo, nhưng vẫn khiến anh say mê, đột nhiên cảm động đến mức cảm thấy cuộc sống thật hạnh phúc và tươi đẹp.

"Hạo, nhà anh ta chắc chắn là phá sản, nếu không thì một người có tiền sao lại chạy đi làm chuyển phát nhanh." Lúc này Trương Thanh không phục lên tiếng.

"Có lý!"

Cao Hạo gật đầu liên tục.

"Cho nên, chúng ta không thèm so đo cùng với anh ta. Hai năm nữa, anh sẽ giàu hơn anh ta thôi." Trương Thanh an ủi.

"Đương nhiên!" Cao Hạo lập tức mạnh mẽ trở lại, ngạo nghễ nói: "Nếu không phải anh đem tiền đầu tư vào thị trường chứng khoán, thua lỗ mấy tỷ, có mấy người như anh ta cũng không giàu bằng anh."

Nói đến đây, anh ta ôm eo nhỏ gợi cảm của Trương Thanh nói: "Chúng ta đi, chờ ngày cổ phiếu của anh lời gấp mười, anh sẽ rút tiền mặt ra mua cho em một chiếc đồng hồ trị giá hơn sáu tỷ."

"A?" Trương Thanh sững sờ, vội vàng nói: "Chúng ta không mua đắt như vậy, anh mua cho em một chiếc một hai trăm triệu là được rồi."

Đợi tình hình thị trường chứng khoán trở mình tăng lên gấp mười, cô ta đã già rồi, mang đồng hồ đắt như vậy còn có ý nghĩa gì?

"Sao có thể như vậy được." Cao Hạo vừa đi vừa ôm cô nói: "Em là người phụ nữ mạnh mẽ của anh, sao có thể mang một chiếc đồng hồ rẻ hơn vợ của nhân viên chuyển phát nhanh được, như vậy anh sẽ rất mất mặt."

Trần Hoàng Thiên nghe xong, khó chịu nói: "Tôi mua chiếc đồng hồ mà anh mua không nổi, anh quên rằng phải gọi tôi là gì rồi sao?"

"Gọi anh là mẹ"

Cao Hạo đáp lại một tiếng, ôm Trương Thanh rời đi như chạy trốn.

"DM, đã nói xong việc thì gọi tôi là ba, kết quả lại gọi mẹ, điên à!" Trần Hoàng Thiên nhịn không được chửi bậy.

"Phì!"

Dương Ninh Vân bị chọc cười.

Trần Hoàng Thiên cười hắc hắc, cầm lấy hai bộ mỹ phẩm dưỡng da Chanel mấy trăm triệu, cùng Dương Ninh Vân rời đi.

Trên đường về nhà, Dương Ninh Vân ngồi ở ghế phụ, mắt luôn nhìn đồng hồ đeo tay, cho thấy cô yêu thích như thế nào, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào, giống như thiếu nữ với mối tình đầu.

Trần Hoàng Thiên lái xe, đuôi mắt cong lên, thấy cô vui vẻ nên anh cũng rất vui.

"Bà xã, tài khoản ZaloPay của anh vẫn còn hơn chín tỷ, ngày mai chúng ta cùng đi mua Porsche Panamera nhé?" Trần Hoàng Thiên hỏi.

"A?"

Dương Ninh Vân lấy lại tinh thần, vội vàng ngăn cản: "Đừng mua nữa. Chiếc đồng hồ này tuy đẹp, nhưng bỏ ra nhiều tiền như vậy, em đau lòng muốn chết, anh đừng đem tiền đền bù đi tiêu hết, giữ lại để dùng khi khó khăn, tạm thời không mua Panamera có nghe chưa?"

"Ừm... Anh nghe bà xã." Trần Hoàng Thiên nhếch miệng cười một tiếng.

"Như vậy còn tạm được!" Dương Ninh Vân bĩu nhẹ môi, cảm thấy ông xã biết nghe lời vẫn rất là tốt.

"Đúng rồi."

Cô đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, nói: "Mẹ và em gái có hỏi ai mua đồng hồ, bao nhiêu. Em sẽ nói là anh mua, ba mươi triệu, anh nghe được thì đừng để ý, em sợ nói giá thật mẹ sẽ để mắt tới anh, tịch thu hơn chín tỷ kia để chơi mạt chược, anh lại biến thành người nghèo trong mắt mọi người."

"Được, nghe em." Trần Hoàng Thiên không ngại, chỉ cần Dương Ninh Vân thích chiếc đồng hồ anh mua là được. Người khác nghĩ là đồ rác rưởi cũng không quan trọng.

Anh chỉ cần Dương Ninh Vân vui vẻ và không quan tâm đến cái nhìn của người khác.

Đêm nay, Dương Ninh Vân mất ngủ!

Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ nhận được món quà yêu thích như vậy. Vậy nên vui vẻ đến mất ngủ là điều khó tránh khỏi.

Quả nhiên, ngày hôm sau vào lúc ăn sáng, Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân phát hiện cổ tay Dương Ninh Vân có thêm một chiếc đồng hồ tinh xảo, liền hỏi Dương Ninh Vân là ai mua, bao nhiều tiền.

Dương Ninh Vân nói theo suy nghĩ từ trước.

Lý Tú Lam lập tức liếc Trần Hoàng Thiên một cái: "Còn dám giấu giếm tiền riêng, học thói không tốt, còn bao nhiêu tiền riêng thì báo cáo chi tiết."

"Không có nhiều mẹ, mua cho mẹ và Bảo Trân một bộ mỹ phẩm dưỡng da Chanel, để con đi lấy xuống cho hai người." Sau khi ăn xong bát cháo, Trần Hoàng Thiên vội vàng chạy lên lầu lấy hai bộ mỹ phẩm dưỡng da cầm xuống, mẹ vợ và em vợ mỗi người một bộ.

"Như thế còn tạm được!"

Đóng gói rất tinh xảo, không giống hàng giả, vẻ mặt Lý Tú Lam lúc này mới hài lòng, nói với Trần Hoàng Thiên: "Sau này không được giấu tiền riêng, tiền lương ít hay nhiều cũng phải nộp cho tôi biết chưa?

"Vâng..." Trần Hoàng Thiên quyết định, mỗi tháng sẽ đưa hơn mười hai triệu vào thẻ lương, vậy thì mẹ vợ sẽ không còn nghi ngờ anh giấu tiền riêng nữa.

Sau đó, Trần Hoàng Thiên đi dạo chợ đồ cổ một ngày, nhìn thấy hầu hết toàn là đồ giả, không mua được món quà thích hợp cho ông vợ.

Vì vậy, ngày hôm sau, anh đến tập đoàn Cửu Đinh để tìm Phương Thanh Vân.

"Cậu ba, tôi đang chuẩn bị đi tìm anh đây, không ngờ anh lại đến." Gặp Trần Hoàng Thiên đi vào văn phòng, Phương Thu Vân đứng lên từ ghế làm việc, ngồi vào ghế chủ vị của bàn trà, pha trà cho Trần Hoàng Thiên.

"Cô nói trước đi, tìm tôi có việc gì?" Trần Hoàng Thiên khẽ nghiêng người dựa vào chiếc ghế gỗ lim, lười nhác hỏi.

"Cậu ba, là như thế này." Phương Thu Vân nói: "Sáng sớm hôm nay, Lưu quản gia gọi điện cho tôi, nói ông nội của anh dùng máu của anh làm giám định DNA, xác định được anh chính là cháu nội của ông, hai ngày nữa, ông sẽ đến Đông Đô tìm anh, Lưu quản gia báo để anh chuẩn bị sẵn sàng chờ ông ấy đến, cậu ba thật sự là đi lên như diều gặp gió."

Trần Hoàng Thiên nhướn mày, nhịn không được hỏi: "Ông nội của tôi là người thế nào mà có thể làm cho cậu ba sợ như vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play