Dương Ninh Vân cau mày với vẻ mặt không thể giải thích được, sau đó cô lắc đầu cười nói: “Trần Hoàng Thiên là chồng hợp pháp của tôi. Tôi và chồng có tình cảm quan hệ rất tốt, đây không hề có diễn xuất gì hết.
Sau khi cô ấy nói xong, Trần Hoàng Thiên bóc một con tôm đưa vào miệng cô ấy. “Cảm ơn ông xã!”
Dương Ninh Vân híp mắt cười, cô rất có duyên và xinh
Gu! đẹp.
Lưu Khải Thâm và những người khác lại được phát một đống cẩu lương. “Người đẹp, cô có một biệt thự lại xinh đẹp như vậy, tại sao cô lại nghĩ không thông suốt mà kết hôn với một người đàn ông bị đuổi ra đường chứ?” Tô Cầm hỏi, rất bối rối. “Bố tôi đưa Trần Hoàng Thiên về nhà để trở thành chồng tôi. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, lại còn rất bao dung với tôi trong mọi việc. Tôi trở thành vợ của anh ấy, là không hối hận. Dương Thanh Vân nói một cách nghiêm túc, cô có thể mơ hồ nhìn ra, những người này là bạn của Trần Hoàng Thiên ở Đô Thành.
Mọi người đều không nói nên lời.
Người đẹp đúng là quá thiểu não!
Đối xử tốt với cô ấy, bao dung cô ấy, không hối hận mà làm vợ anh ấy sao?
Cô gái xinh đẹp như vậy, có người đàn ông nào mà không đối xử tốt với nàng hay không bao dung chứ?
Đúng là không thể tin được!
Đúng là không thể hiểu nổi
Trần Hoàng Thiên lúc này mới xoay người lại, nhìn về phía Lưu Khải Thâm cùng những người khác, cười hỏi: “Tôi không có nói dối cậu, vợ của tôi rất đẹp đúng chứ?” “Làm như giỏi lắm không bằng” Lưu Khải Thâm trợn mắt, trong lòng tràn đầy sự đố kỵ hâm mộ ghét. “Tiểu nhân đắc chí!” Tô Cầm trừng mắt nhìn Trần
Hoàng Thiên. “Hừ!” Chu Hải Linh không chịu nổi cú sốc trực tiếp tức giận bỏ đi. Cô vốn dĩ cho rằng Trần Hoàng Thiên sẽ không tìm được người đẹp hơn mình khi dám bỏ rơi cô. Nhưng không ngờ, anh lại tìm được một người vợ xinh đẹp hơn cô như thế, vả lại cũng rất thương yêu anh. Cô khó có thể chấp nhận được thực tế này.
Trần Hoàng Thiên cười thầm, biết rằng họ không đối diện với anh nữa. Nhất là Lưu Khải Thâm và những người đàn ông khác, họ khó chịu khi anh có một người vợ xinh đẹp, dịu dàng và đức hạnh như vậy.
Vì vậy, anh ấy không quan tâm đến cách nghĩ của họ. Chỉ lo tập trung ăn buffet với Dương Ninh Vân một cách âu yếm.
Hai người cũng không cố ý cho bọn họ ăn cẩu lương, thật ra hiện tại tình cảm giữa hai người rất tốt, cũng không có cách nào.
Lưu Khải Thâm và những người khác không thể chịu đựng được nữa, họ nhanh chóng tránh xa cặp đôi. Nếu không họ sẽ bị giết bởi cẩu lương mà thôi. “Không ngờ Trần Hoàng Thiên lại có năng lực như vậy, có thể kiếm được một người vợ xinh đẹp như thế, chọc Hải
Linh đi luôn rồi.” Tô Cầm cong môi nói. “Đáng lẽ Tô Cầm muốn đánh Trần Hoàng Thiên, nhưng không ngờ cô ấy lại bị trúng chiêu. Bây giờ cô ấy không thể nói bản thân mình đang rất tức giận!” Trương Dinh cười. “Có rồi!” Lưu Khải Thâm đột ngột dừng lại và nói: “Tôi gọi điện cho cậu Chu để nhờ cậu ấy trút giận cho chị mình. Đuổi hai vợ chồng Trần Hoàng Thiên ra khỏi trung tâm hội nghị này. Vì dám cố tình cho chúng ta ăn cẩu lương
Ý kiến hay!”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Thế rồi, Lưu Khải Thâm bấm một dãy số, và một thanh niên có kiểu tóc Mohican đã sớm xuất hiện trước mặt Lưu Khải Thâm. Hắn dẫn theo một số thanh niên hung hãn đứng trước mặt họ. “Tên phế vật Trần Hoàng Thiên đâu rồi? Dám chọc giận chị tôi. Tôi bảo chị hai trở về phòng làm việc, sao lại đập ngực của mình!” Người thanh niên với kiểu tóc Mohican, tên là Chu Hải Thao, cậu Chu nhà họ Chu đứng thứ tám trong mười gia đình hào môn. “Cậu Chu, ở đây, tôi đưa cậu đi.
Lưu Khải Thâm cười toe toét và trở thành người hưởng dẫn rất tận tụy. Anh ta dẫn Chu Hải Đào và những người khác đến bàn nơi Trần Hoàng Thiên đang ngồi. “Trần Hoàng Thiên, anh muốn chết phải không?”
Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đang ngọt ngào ăn buffet với nhau thì đột nhiên vang lên một giọng nói giận dữ bên tai.
Không ít người có mặt tại đây đã nghe thấy. Từng ánh mắt đảo qua, bàn tán xôn xao. “Trần Hoàng Thiên? Là tên rác rưởi bị nhà họ Trần đuổi ra ngoài sao?” “Này! Thật sự là rác rưởi đó!” “Tại sao anh ta lại tới đây? Cô gái bên cạnh là thiên kim quý tộc nào vậy?”
Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân lúc này cũng đặt đũa xuống, quay lại nhìn họ. “Tôi bị sao vậy?” Trần Hoàng Thiên chán nản hỏi. Anh biết Chu Hải Đào em trai của Chu Hải Linh, và đã đi ngang qua lớp học của anh ấy. “Tôi hỏi anh, tại sao lại làm chị tôi tức giận?” Chu Hải Đào tức giận hỏi. “Tôi không có làm.” Trần Hoàng Thiên không thể giải thích được. “Vậy tại sao chị gái tôi lại tức giận?” Chu Hải Đào rất tức giận. "Làm sao tôi biết được." Trần Hoàng Thiên giang hai tay. “Là vậy đó. Lưu Khải Thâm nói: “Anh ta và vợ cho chị gái cậu ăn cẩu lương, đút ăn tới nổi khó chịu luôn rồi.” “Đồ mặt liệt!” Chu Hải Thao đột nhiên bùng nổ: “Tìm được một cô vợ xinh đẹp là giỏi lắm phải không? Dám phát cẩu lương trước mặt chị tôi, cút khỏi đây mau, Trung tâm hội nghị và triển lãm của tôi không chào đón đội cẩu nam nữ như anh “Cậu Chu, nói chuyện cẩn thận chút." Vẻ mặt Trần
Hoàng Thiên lạnh nhạt: "Trung tâm triển lãm do nhà họ Chu của cậu xây dựng rất tốt, nhưng người tổ chức cuộc đấu giá mùa thu chắc cũng đã trả tiền cho địa điểm tổ chức nhà cậu rồi phải không? Tôi đến đây theo thư mời. thư, cậu lấy tư cách gì để đuổi tôi ra ngoài?"
Chu Hải Đào không nói được gì.
Người tổ chức đã trả phí địa điểm, và anh ta không đủ tư cách để đuổi Trần Hoàng Thiên ra ngoài. “Thư mời đâu?” Lưu Khải Thâm chế nhạo. “Ừ! Thư mời đâu?” Chu Hải Đào tức giận hỏi.
Trần Hoàng Thiên trợn tròn mắt: “Vào sân đã giao rồi. Chẳng lẽ mấy người còn chưa giao?” “Điều này...
Chu Hải Đào không nói nên lời, nhưng nhanh chóng hỏi: “Đồ rác rưởi như anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần. Thư mời ở đâu mà có? Lẻn vào à?” “Bây giờ tôi sẽ kiểm tra thư mời. Nếu không có thư mời của Trần Hoàng Thiên, anh chết chắc!”
Nói xong, Chu Hải Đào lấy điện thoại di động ra. “Thư mời không phải tên của tôi.” Trần Hoàng Thiên nói: “Kiểm tra Chu Kình Thượng, chắc chắn có. “Đồ mặt liệt!” Chu Hạ Mạt nghe vậy đột nhiên nổ tung “Biết tôi là người nhà họ Chu, dám dùng tên ông bác của tôi để chèn ép, anh chán sống rồi sao? “Cái gì? Chu Kình Thượng là chủ của cậu?” Trần Hoàng Thiên cau mày, anh chỉ biết tộc trưởng nhà họ Chu tên là Chu Kinh Sơn, chứ không biết nhà họ Chu có Chu Kinh Thượng.
Ngay cả Lưu Khải Thâm và những người khác cũng bối rối khi được nghe nói đến. “Ông ấy là anh cả của ông nội tôi, không phải là ông bác tôi thì là gì?” Chu Hạ Đào chế nhạo: “Dám dùng danh nghĩa của ông bác tôi để giả vờ trước mặt tôi, anh đúng là tìm cái chết!
Trần Hoàng Thiên buồn cười: “Vậy thì phải gọi tôi là ông chủ đi nhé.” “Ngu rồi!”
Những người xung quanh choáng váng.
Anh chàng này, thậm chí vượt qua hai cấp liên tiếp, chiếm lợi ích của cậu Chu đây mà. “Anh bị điên à!” Chu Hải Đào tức giận nói: “Có tin không tôi sẽ đánh chế tên phế vật bị rút gân tay gân chân? “Cậu không đánh lại tôi đâu.” Trần Hoàng Thiên nói. “Cộng thêm tôi thì sao?” Lưu Khải Thâm đứng lên và chế nhạo. “Vẫn không thể đánh bại tôi.” Trần Hoàng Thiên lắc đâu. “Vậy thì cộng thêm chúng tôi nữa thì sao?” Các cậu chủ nhà giàu cũng Chu Hải Đạo đều đứng dậy. “Vẫn không thể đánh bại tôi.” Trần Hoàng Thiên lại lắc đâu.
Thằng nhóc này thật điên rồi!
Rất nhiều người nghĩ như vậy. “Thêm tôi thì sao?” ТrцуeлАРР.cоm t*rang web cập nhật nhanh nhất
Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
Mọi người nhìn vào thì thấy một nam thanh niên đang để hai tay đút túi quần. "Là cậu Trần Hoàng Phong!”
Ai đó cất tiếng gọi.
Chẳng mấy chốc, Trần Hoàng Phong đã đến bên Chu Hải Đào dưới ánh nhìn của mọi người. “Cậu Trần! Cậu Trần! Cậu Trần!”
Chu Hải Đào, Lưu Khải Thâm và những người khác lần lượt chào hỏi. Dù sao cậu cũng là thiếu gia đứng đầu của mười đại gia tộc hàng đầu, cấp bậc cao hơn bọn họ rất nhiều. "Ừ"
Trần Phong gật đầu, nhìn Trần Hoàng Thiên giả bộ nói: “Thế nào, còn dám nói là không đủ không?” “Cậu là em trai trong số em trai, tôi còn sợ cậu cái gì. Cậu có biết anh hai của cậu trước mặt tôi chỉ là cọng cỏ thôi không?” Trần Hoàng Thiên nhẹ giọng nói. "Ha ha!"
Trần Hoàng Phong cười nói: “Đó là cách đây mấy ngày, anh đã bị sư phụ Khưu đánh vỡ ngũ tạng. Mặc dù chưa chết, nhưng là cũng bị nội thương. Chỉ trong mười ngày không thể nào khôi phục, không thể xuất ra võ đạo tu vi đầu.
Cậu ta rất tự tin, Trần Hoàng Thiên bây giờ là kẻ vô dụng, không thể đánh bại cậu ta. “Sao vậy cậu Trần, anh ấy đã trở về nhà họ Trần rồi sao?” Chu Hải Đào nghi ngờ hỏi. “Không” Trần Hoàng Phong lắc đầu nói: “Hơn mười ngày trước, bởi vì Phương Thanh Vân đã lên giường với Trần Hoàng Thiên, nên anh ba của tôi đã đến Đông Quan bắt Phương Thanh Vân trở về theo lệnh của ông nội ta. Kết quả anh ấy bị hắn đánh bị gãy tay, lại còn bắn vào chân nữa. Ông nội tôi kêu hắn trở về nhà họ Trần. "Kết quả là hắn đến nhà họ Trần và đánh gãy xương bàn tay của anh cả tôi. Ông tôi tức giận và yêu cầu đại sư Khưu xử hắn, và nội tạng của anh ta đều bị nổ tung. “Đáng tiếc là hắn đã được giải cứu, nếu không hắn ta đã bị đánh chết” “Chết tiệt!”
Lời nói của Trần Hoàng Phong khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ. Anh ta thực sự đã quất lươn Phương Thanh Vân chủ tịch được đào tạo bởi nhà họ Trần rồi sao?
Lại còn bẻ gãy tay cậu ba nhà họ Trần và bắn vào chân anh ta nữa?
Lại còn làm gãy tay cậu hai họ Trần sao?
Ôi chúa ơi! Anh ta thực sự là tội đồ của nhà họ Trần!
Mọi người ồ lên trong bụng. “Người đẹp, chồng cô quan hệ với một người phụ nữ khác, anh ta ngoại tình rồi. Cô có ngạc nhiên không? Mà cô vẫn cho chúng tôi ăn cẩu lương sao?” Lưu Khải Thâm nhìn Dương Ninh Vân và hỏi với một nụ cười, thầm nói: “Mẹ kiếp dám quất luôn Phương Thanh Vân lại còn có một người vợ xinh đẹp như vậy, tôi ghen tị với anh quá. Xem tôi làm sao chọc tức vợ anh và để cô ấy ly hôn với anh.
Không ngờ, ngay khi anh ta vừa dứt lời, Dương Ninh Vân nói: “Tôi đã biết chuyện này từ lâu rồi. Không cần anh nhắc nhở. Chồng tôi không có ngoại tình, do anh ấy không cố ý. Tôi hiểu anh ấy, không cần anh phải quan tâm.
Nói xong, cô khoác tay Trần Hoàng Thiên.
Lưu Khải Thâm và những người khác lập tức bối rối. Chồng mình quất người phụ nữ khác, mà cô ấy vẫn hiểu?
Trời ơi, kiểm đầu ra một người vợ hiểu chuyện như vậy!
Bởi vì ghen tị với Trần Hoàng Thiên, không có lý do gì mà đánh Trần Hoàng Thiên, nên Trần Hoàng Phong đột nhiên bật cười, thấp giọng tiến lại gần Trần Hoàng Thiên: “Anh ba, anh có biết không, sau cái ngày mà anh rời đi, tôi đã đưa Phương Thanh Vân xuống tầng hầm. Cô ấy thực sự quyến rũ tôi để tôi quất cô ấy, tôi không thể chịu được sự quyến rũ đó nên đã đè cô ấy xuống giường và xém chút nữa đút vào. Chợt tôi nhận ra cô ta là đôi giày rách của bạn, vì vậy tôi vội vàng kéo quần lên và bỏ đi. Xém chút nữa là bị cô ta.” “Tao sống chết với mày!"
Trần Hoàng Thiên nghe xong liền biết đó là cậu ta muốn cưỡng hiếp Phương Thạch Vân. Trong lòng đột nhiên nổi lên cơn tức giận, anh dùng tay đấm mạnh vào mặt Trần Hoàng Phong và đánh vào bụng. Cậu khạc ra đờm máu, rớt ra hai chiếc răng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT