**********
Chương 150: Qua cầu rút ván!
Lời nói vừa dứt, ba mẹ con Lý Tú Lam nhìn theo tiếng động, nhìn thấy Hoàng Thiên Tuấn dẫn theo vài đàn em đi đến, sắc mặt lạnh lùng đi đến.
Thấy vậy, thân thể của Lý Tủ Lam run lên, lập tức im như thóc.
Thế nhưng trong lòng vẫn tràn đầy nghi ngờ.
Tôi đã làm cái gì chứ?
Sao lại là tôi hại cái tên sao chổi Trần Hoàng Thiên nằm viện, làm hại Hoàng Thiên Tuấn đánh mất vị trí tổng giám đốc của chi nhánh Giải trí Hoàng Gia ở Đông Đô?
Tôi đầu có làm gì đâu!
Người hại, chính là tên sao chổi Trần Hoàng Thiên mới đúng!
Bà ta vô cùng khó hiểu.
Nếu như là Trần Hoàng Thiên, hoặc là người dễ bị bắt nạt dám nói như vậy, bà ta chắc chắn sẽ chửi mắng một trận trước tiên. Thế nhưng Hoàng Thiên Tuấn như tay anh chị như vậy, cho dù có một ngắm lá gan, bà ta cũng không dám chửi ầm lên.
Thế nhưng bà ta thật sự không nhịn nổi, vẫn nặn ra một khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu Hoàng à, cậu đang nói gì thế, tôi nghe chẳng hiểu gì cả?" "Mẹ bà!"
Hoàng Thiên Tuấn không thèm giải thích, lập tức giờ tay lên, tát mạnh vào mặt Lý Tủ Lam một cái. Đầu Lý Tủ Lam như lệch cả đi, không đứng vững liền tế ngã xuống đất. Đầu kêu ong ong, khuôn mặt nhanh chóng sưng lên, khóe miệng còn có vết máu chảy ra. "Mẹ!"
Hai chị em Dương Ninh Vân và Dương Bảo Trân sợ ngây cả người, sửng sốt ba giây mới kêu lên, mau chóng cúi người đỡ Lý Tú Lam dậy. "Ông Hoàng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lại đánh mẹ tôi?" Dương Ninh Vân vô cùng tức giận, cũng rất khó hiểu, càng thêm nghi ngờ hơn. "Mẹ của cô không có chút tự trọng nào cả! Đáng đánh
Ông đây hận không thể giết chết bà ta đây!" Hoàng Thiên
Tuấn hai tay chống nạnh, tức giận rít gào. .
Truyện SủngNếu không phải nể mặt mũi Trần Hoàng Thiên, anh ta cũng muốn đánh Dương Ninh Vân.
Bởi vì mẹ con bọn họ, Trần Hoàng Thiên chưa hề làm lộ tin tức của sự phụ, làm hại Giải trí Hoàng Gia phải đổi chủ, lại làm lại chức vụ tổng giám đốc chi nhánh Giải trí Hoàng Gia khó mà giữ được.
Điều này đối với anh ta mà nói, là tổn thất vô cùng lớn. Tuy rằng tiền lương hàng năm của tổng giám đốc chỉ có một tỷ rưỡi, thế nhưng dựa vào Giải trí Hoàng Gia, hàng năm anh ta có thể kiếm được khoản thu nhập thêm hàng chục tỷ đồng.
Hiện giờ chỗ dựa vững chắc đã không còn, sau này sao kiếm tiền được đây, còn đứng ở Đông Đô thế nào đây, ông chủ lớn nào còn sợ Hoàng Thiên Tuấn anh ta đây?
Anh ta tức điên cả đầu, anh ta dám cam đoan, nếu như Trần Hoàng Thiên có gì bất trắc, anh ta không cần phải nể mặt Trần Hoàng Thiên nữa, chắc chắn sẽ giết Lý Tú Lam và Dương Ninh Vân cho hả giận! "Sao tôi lại không tự trọng? Tôi đầu có trêu vào cậu đâu? Sao lại đánh tôi? Tại sao?" Lý Tú Lam oan ức chết mất, lập tức không thèm để ý đến gì nữa, gào lên la lối với Hoàng Thiên Tuấn. "Con đàn bà chết tiệt, đánh bà còn cần lý do à?"
Hoàng Thiên Tuấn vô cùng tức giận, nghiến răng tiến lên, bàn tay lại giơ lên. "Đừng đánh mẹ tôi!"
Dương Ninh Vân vội vã đưa lưng về phía Hoàng Thiên Tuấn bảo vệ Lý Tú Lam.
Bàn tay của Hoàng Thiên Tuấn lại hạ xuống, ngay lúc gần chạm đến đầu Dương Ninh Vân, bị anh ta lập tức dừng lại. Sau đó nắm chặt tay, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, khớp hàm cắn chặt, gân xanh trên mặt nổi đầy, vô cùng dọa người.
Dương Bảo Trân nhìn mà run cả người, suýt chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.
Cô ta cam đoan rằng từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy được khuôn mặt đáng sợ như vậy.
Quá đáng sợ!
Không hổ là tay anh chị
Cuối cùng, Hoàng Thiên Tuấn vẫn buông lỏng tay ra, hít sâu một hơi, mới có thể hạ hỏa, bình tĩnh lại một chút Nhưng vào lúc này, một tiếng hỗn loạn vang lên phía sau lưng Hoàng Thiên Tuấn. "Hoàng Thiên Tuấn! Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!"
Nghe vậy, Hoàng Thiên Tuấn sửng sốt một chút, sau đó xoay người lại nhìn, chỉ thấy một đám cảnh sát, đang dùng súng chĩa vào anh ta.
Thấy vậy, sắc mặt của Hoàng Thiên Tuấn cứng đờ, nặn ra vẻ tươi cười, biết mà còn hỏi: "Tôi... Phạm pháp gì chứ?" Anh ta có một dự cảm rất mãnh liệt, người qua cầu rút ván, chờ đến lúc chín muồi cuối cùng cũng tới rồi.
Quả nhiên, có một cảnh sát nói: "Anh liên quan đến việc giết và đả thương người, chứng cứ vô cùng xác thực, anh đã bị hạ lệnh bắt giữ, mau giơ tay lên!"
Hoàng Thiên Tuấn cười to, không hề phản kháng. Giơ hai tay lên.
Chính anh ta cũng đã từng làm ít nhiều chuyện, trong lòng anh ta cũng biết rõ, trước kia chỗ dựa lớn Giải trí Hoàng Gia có thể cầm được, hiện giờ chỗ dựa này đa đổ, mọi việc cũng nổi lên theo.
Nhanh chóng, Hoàng Thiên Tuấn và tay chân của anh ta, đều bị xích tay lại, khẩu súng Desert Eagle bên cũng cũng bị sờ đến mà rơi ra. "Ha ha ha!"
Lúc này, một tiếng cười điên cuồng vang lên.
Hoàng Thiên Tuấn nhìn sang, chỉ thấy mấy ông chủ Chu Minh Đạo, Ngụy Đông Sơn, Diệp Trường An, chắp tay sau lưng, mặt mày hớn hở đi tới. "Hoàng Thiên Tuấn, còn nhớ rõ hai ngày trước, chúng tôi ở nhà cậu, kêu cậu đừng có che đậy cho tên ở rể chết tiệt Trần Hoàng Thiên kia, cậu không nghe, còn uy hiếp chúng tôi, cậu trâu bò đấy, tưởng rằng thiên hạ này không ai dọn dẹp nổi cậu à?" "Nhưng mới qua hai ngày, chỗ dựa vững chắc của cậu đã ngã. Cậu cũng ngã từ thiên đường xuống địa ngục, hiện giờ trong mắt tôi, cậu chính là một con kiến, muốn chơi chết cậu, chỉ cần bóp tay một cái thôi."
Chu Minh Đạo cười trên nỗi đau của người khác nói. Không quên làm động tác bóp chết con kiến. "Chu Minh Đạo! Mẹ mày!"
Hoàng Thiên Tuấn giằng co dữ dội, bộ dáng bị kích thích muốn đạp chết Chu Minh Đạo, nhưng bị cảnh sát lôi đi, anh ta vốn không thể nào giãy dụa được. "Ha ha ha!"
Đám người Chu Minh Đạo lại cười ầm lên. "Hoàng Thiên Tuấn, Giải trí Hoàng Gia đã đổi chủ rồi, chỗ dựa vững chắc của cậu đã đổ, những việc đen tối mà cậu đã từng làm, sẽ nhanh chóng nổi lên toàn bộ thôi, chờ án tử hình của cậu đi, ha ha!" Ngụy Đông Sơn không nhịn được cười như điên nói.
Hoàng Thiên Tuấn nghiến răng nghiến lợi. Thật muốn làm thịt những người này, nhưng cũng biết, không thể nào, không thể nào nữa. "Dân đi!"
Một cảnh sát hôn lên.
Nhanh chóng, Hoàng Thiên Tuấn và tay chân của anh ta, đều bị dẫn đi.
Dương Ninh Vân choáng vàng một hồi lâu, mới run rẩy đôi môi lẩm bẩm: "Hoàng Gia Entertainmet, lại đổi chủ rồi?" "Ha ha!"
Ngụy Đông Sơn cười ầm lên, nói: "Không sai, Giải trí
Hoàng Gia lại đổi chủ rồi. Lần trước đối chủ không có thay máu, lần này toàn bộ cấp cao của Giải trí Hoàng Gia phải thay máu toàn bộ" "Có lẽ sau hai ngày nữa, người lãnh đạo mới của Giải trí Hoàng Gia sẽ nhậm chức, đến lúc đó công ty cung ứng vật liệu thép cho điện ảnh và truyền hình không phải là tập đoàn nhà họ Dương các cô nữa, mà là tập đoàn Hoành Cương chúng tôi." "Ha ha ha!"
Anh ta lại khó mà kìm được niềm vui trong lòng, bật cười lớn. "Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy?"
Dương Ninh Vân bối rối, hoàn toàn bối rối, cả người lập tức lộ ra vẻ lúng túng. 'Là vì ông Hoàng giúp Trần Hoàng Thiên, thay mình làm hợp đồng cung ứng vật liệu thép của Giải trí Hoàng Gia, ông chủ mới nhậm chức, mới cách chức của ông Hoàng, sau đó bắt cóc mình, muốn giết chết mình và Trần Hoàng Thiên sao?
Trong lòng cô suy nghĩ. 'Thế nhưng vì sao ông Hoàng không đánh mình, lại trách mẹ mình chứ?
Cô rất không hiểu. 'Là vì ông Hoàng coi Trần Hoàng Thiên là anh em, không muốn đánh vợ của anh em mình, mới trút hết giận từ mình sang người mẹ mình sao?
Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mà lúc này, Chu Minh Đạo cười lạnh nói: "Dương Ninh Vận, chồng cô xúi giục Hoàng Thiên Tuấn đánh gãy chân con trai tôi và những người khác, còn giá họa cho hai vệ sĩ bên mình đã bị giết, chồng cô cũng có bản lĩnh đấy. Cũng may lưới trời lồng lộng nhưng khó lọt, sau khi vết thương của anh ta lành lại, cũng phải vào tù rồi." "Thế nhưng cô yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để giúp cô xử tử hình anh ta, như vậy có thể thể đơn phương ly hôn.
Làm lại từ đầu, với sắc đẹp của cô, làm một người thứ ba vẫn đủ tư cách lắm." "ít nhất thì tôi vẫn rất thích người thứ ba như cô đấy." "Ha ha ha!"
Đám ông chủ Ngụy Đông Sơn đều bị chọc cười. "Tổng giám đốc Chu, không nghĩ tới khẩu vị của anh lại như vậy đấy, thế nhưng nên nói hay không. Dương Ninh Vân cho dù là vóc người hay sắc đẹp, đúng là hạc trong bầy gà, cũng khó trách tổng giám đốc Chu muốn chơi đùa." Diệp Trường An cười nói. "Ha ha ha!"
Lại là một tràng cười như điên.
Dương Ninh Vân biết Trần Hoàng Thiên có thể lãnh án tử hình, cả người bối rối, vốn không thèm để ý đến bọn họ vũ nhục và khinh nhờn cô.
Nhưng Lý Tủ Lam lại vui vẻ, cười hì hì nói: "Tổng giám đốc Chu, con gái của tôi thân vẫn còn trong sạch, làm bồ nhí thì tiếc lắm, con trai nhà anh nghe nói vẫn chưa kết hôn, nếu không thì để con trai anh với con gái tôi đi, cưới con gái tôi làm vợ thì thế nào?" "Cút ra xa một chút!"
Chu Minh Đạo quát lên: "Hai chân của con tôi bị phế, liên quan nhiều đến con gái bà đến, để con tôi cưới kẻ thù làm vợ, đúng là chỉ có bà mới nghĩ ra được!" "Con gái bà, nhiều lắm là xứng làm bồ nhí của tôi thôi, không có tư cách để bước vào nhà họ Chu tối đâu!"
Thực tế, ông ta cũng nhớ thương sắc đẹp của Dương Ninh Vân, làm vợ của con trai ông ta, ông ta cũng cảm thấy tiếc, cho dù Chu Minh Tâm bị phế không liên quan đến Dương Ninh Vân, ông ta cũng không muốn Dương Ninh Vân làm con dâu, làm bồ của ông ta mới phải.
Dù sao ai cũng đều ích kỷ.
Kiếm tiền cho con trai tiêu xài phung phí, phát hiện ra người đẹp còn phải đưa vào trong lòng con trai, làm cha như vậy thì có ý nghĩa gì?
Nhưng vào lúc này, một tiếng nói khẽ vang lên. "Nếu không phải chính tai nghe, tôi thật sự không thể tin được, tổng giám đốc Chu lại là một người mặt dạn mày dày như vậy, thật sự quá bẽ mặt đấy!"