"Sư phụ của Trần Hoàng Thiên?" Lý Tú Lam vẻ mặt nghi hoặc: "Nó có thể có sư phụ? Cho tới bây giờ tôi chưa nghe nó nói qua" "Này..." Bác cả nhíu mày, sửng sốt một lúc, bà ta nhếch miệng cười hỏi: “Vậy bà giúp tôi hỏi một chút, tôi cho bà một tỷ được không?" “Một trăm triệu?" Lý Tú Lam nở nụ cười khinh thường: "Chị dâu, nói thật, hiện tại một tỷ đối với tôi mà nói, tôi còn chướng mắt đó!" “Thì, hiện tại nhà ba chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần công ty, tiền lương của Ninh Vân cũng được hơn năm tỷ, cuối năm còn được chia hoa hồng, nhà bà ít nhất cũng phải được ba đến hai trăm tỷ, quả thật là chưởng mắt một tỷ" Bác cà chua ngoa nói: “Thế nhưng tiền hoa hồng phải cuối năm, bây giờ còn rất sớm, một tỷ đối với bà mà nói, vẫn là một con số không nhỏ đúng không?" "Ha ha!"

Lý Tủ Lam không nhịn được bật cười. “Vốn chờ đến khi tôi chuyển đến chỗ ở tốt hơn, gọi mấy người đến thăm tân gia, hù chết mấy người, chị đã khinh thường tôi như vậy, cho rằng tôi thiếu một trăm nghìn, tôi đây nói cho chị biết, tôi mua biệt thự hai trăm tỷ hai, bốn mươi tỷ tiền lắp đặt thiết bị “Cái gì!"

Bác cả bị cả kinh đứng dậy, vẻ mặt âm trầm chất vấn: "Tôi hỏi bà, có phải Dương Ninh Vân ăn trộm, tham ô tiền của công ty?" "Thối lắm!"

Lý Tú Lam ngay lập tức khó chịu nói: “Chị không muốn nhà tôi tốt, không muốn nhà tôi mua biệt thự, chị tức giận, tôi hiểu nhưng chị không thể vu cáo con gái của tôi!" “Vậy bà lấy tiền ở đâu? Không phải tham ô của công ty, bà lấy đâu tiền mua biệt thự hai trăm tỷ hai, lắp đặt thiết bị hết bốn mươi tỷ?” Bác cả truy hỏi, một bộ khẳng định là Dương Ninh Vân tham ô lấy tiền của công ty. “Ha ha!” Lý Tú Lam đột nhiên nở nụ cười: “Hầm mộ ghen tị đi chị dâu, tôi nói cho chị biết, tiền này, tiền này là khi đi Phật Châu tham dự hôn lễ của cháu gái tôi, Trần Hoàng Thiên đã dạy cho một vị võ công quán chủ kiếm được tám tỷ, Trần Hoàng Thiên giúp nhà mẹ đẻ tôi làm ăn phát triển, nhà mẹ đẻ tôi cho bốn tỷ, cháu trai của nhà giàu nhất Phật Châu muốn ly hôn với con gái anh tôi, anh tôi nhờ tôi giúp đỡ, cho bốn tỷ, nhà giàu nhất Phật Châu biết tôi muốn mua biệt thự hai trăm tỷ hai, lại cho tôi hai trăm tỷ. “Trong chuyến đi đó tôi kiếm được tám trăm tý!" “Tập đoàn nhà họ Dương tiền mặt có đủ tám trăm tỷ không? Có thể tham ô nhiều tiền như vậy không?" "Này.." Bác cả cần thận nghĩ lại, Tập đoàn nhà họ Dương đang trong giai đoạn phát triển, tuy là mỗi ngày kiểm được không ít, nhưng đều quăng vào đi lấy hàng hóa, quả thật không có nhiều tiền như vậy lưu trong sổ sách. “Trách không được hội trưởng Tùng Sơn phải điều tra sự phụ của Trần Hoàng Thiên, thì ra Trần Hoàng Thiên dạy võ công cho người khác có thể kiếm nhiều tiền như vậy.”

Bác cả nghĩ trong lòng, ngoại trừ hâm mộ ghen tị, cũng cảm thêm kiên định muốn hỏi ra được sử phụ của Trần Hoàng Thiên là ai, đến lúc đó công phu sư tử ngoạm, đòi quản lý hội trưởng Tùng Sơn mươi triệu, mua biệt thự lớn hơn biệt thự của Lý Tú Lam, làm cho bà ta hâm mộ chết.

Nghĩ như vậy, bà ta nở nụ cười ha ha: “Tú Lam, vậy bà chính là phát tài, chị dâu là tôi, hâm mộ bà đến chết, thời điểm chuyển đi, nhất định phải mời chị dâu đi uống rượu mừng, đến lúc đó chị dâu cho bà một bao lì xì chúc mừng!"

Lý Tú Lam thích nhất được người khác nâng cao, cũng thích những lời xuôi tai, ngay lập tức vui mừng nói: "Đâu có đầu có, người một nhà, không mời mọi người uống rượu mừng, tôi còn có thể mời ai uống rượu mừng?"

Bà ta mua biệt thự lớn như vậy, chính là để khoe khoang trước mặt bạn bè, họ hàng, không đi uống rượu mừng, sao bà ta có thể khoe khoang được? Mua biệt thự lớn như vậy, còn có ý nghĩa gì? "Đúng đúng, là người một nhà." Bác cả cười hạ hạ nói: “Nếu đã là người một nhà, Tú Lam, bà hãy hỏi thăm giúp tôi sư phụ của Trần Hoàng Thiên là ai, bà xem hai chân con tôi bị phế, tôi cũng muốn cho nó học chút võ để phòng thân." “Mà Trần Hoàng Thiên, chắc chắn sẽ không dạy nó, cho nên chỉ có thể mời sư phụ của Trần Hoàng Thiên dạy Chí Văn" "Nhưng mà bà yên tâm, Chí Văn chỉ học chút võ phòng thân, tuyệt đối sẽ không vượt qua Trần Hoàng Thiên đến lúc đó cũng không khi dễ được Trần Hoàng Thiên, huống chi Trần Hoàng Thiên học trước, Chí Văn là người học sau, cũng không đuổi kịp được nó đúng không?"

Nói đến đây, bà ta lấy điện thoại di động ra, mở ngân hàng trực tuyến ra: “Chỉ cần bà đồng ý giúp tôi hỏi sư phụ của Trần Hoàng Thiên là ai, tôi chuyển cho bà một tỷ, vì con tôi, tôi không quan tâm đến giá cả!" “Một tỷ? Bà chắc chắn?" Lý Tú Lam động tâm, một tỷ này không rõ ràng không thể nhận, có thể cầu được vào kẻ ngốc. "Chắc chắn!" Bác cả vỗ ngực nói: "Đưa số tài khoản cho tôi, ngay lập tức chuyển tiền cho bà, nhưng nếu bà không hỏi được, phải trả lại tôi.” Lý Tú Lam nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.

Hỏi một câu kiếm được một tỷ, tiền thơm như vậy, bà là có thể không kiếm sao?

Rất nhanh, Lý Tủ Lam nhận được tiền chuyển khoản từ bác cả, vỗ ngực nói: “Miễn là Trần Hoàng Thiên có sự phụ, tôi cam đoan sẽ hỏi ra cho chị “Có những lời này của Tú Lam, chị dâu yên tâm rồi!" Bác cả cười rất rực rỡ, trong lòng muốn hỏi, con gái và con rể của bà nhất định phải chết, đến lúc đó xem tôi đâm vào tim bà như thế nào!

Lại nói đến Lý Tú Lam, hoàn toàn vì một tỷ kia, rời khỏi quán cà phê thì đi ngay đến Tập đoàn nhà họ Dương. “Mẹ, sao mẹ lại chạy đến công ty?" Dương Ninh Vẫn thấy mẹ mình tiến vào rất ngạc nhiên.

Lý Tủ Lam đảo đôi mắt trắng dã: “Mẹ quan tâm con đi làm vất vả, đến đây thăm một chút không được hả."

Dương Ninh Vân cười, đi qua dịu mẹ ngồi xuống sô pha, vui vẻ nói: “Mẹ bắt đầu quan tâm con từ khi nào vậy?” “Con nhóc chết tiệt." Lý Tú Lam gõ vào trận Dương Ninh Vân, bất mãn nói: "Con là con gái bảo bối của mẹ, mẹ không quan tâm con thì quan tâm ai, mẹ nói cho con nghe, giữa hai đứa con gái, mẹ hiểu rõ nhất là con đó biết không"

Về điểm này thật ra Dương Ninh Vân không phủ nhận trước khi Trần Hoàng Thiên đến ở rể, quả thật mẹ đối xử với cô tốt hơn so với em gái, chính là sau khi Trần Hoàng Thiên đến ở rể, mẹ nghĩ muốn bỏ cô, nên thay đổi đối xử với em gái tốt hơn. “Đúng rồi Ninh Vân, trước kia Trần Hoàng Thiên nấu ăn như vậy, là học võ thuật được từ ai, gần đây hình như nó rất có bộ dáng?" Lý Tủ Lam vào ngay vấn đề chính, đây mới là mục đích để bà ta tìm Dương Ninh Vân. “Không biết ạ.

Dương Ninh Vân lắc đầu: “Con cũng tò mò, thế nhưng chưa hỏi qua, cho nên cũng không biết." “Vậy buổi tối con hỏi một chút nó bái ai là sư phụ." Lý Tủ Lam cười nói, bà ta tự mình biết mình, biết quan hệ với Trần Hoàng Thiên không tốt, cũng không muốn mất mặt đến hỏi, cho nên chỉ có thể lợi dụng Dương Ninh Vân. "Mẹ hỏi cái này để làm gì?” Dương Ninh Vân nhíu mày.

Lý Tú Lam cười cười, nói: “Trong tay mẹ có tiền, nên hơi hoang mang, nghĩ muốn đầu tư mở võ quán, kiếm nhiều tiền, mà quan hệ của mẹ với Trần Hoàng Thiên không tốt, không muốn mời nó làm sư phụ đến dạy đồ đệ, nghĩ muốn mời sự phụ của nó đến dạy đồ đệ, con hỏi giúp mẹ một chút, nếu không mẹ cầm tiền đánh bạc thua, thì rất mệt!"

Dương Ninh Vân vừa nghe, ngay lập tức đồng ý: "Buổi tối con sẽ hỏi giúp mẹ, mở võ quán con không phản đối, thế nhưng ngàn vạn lần đừng đi đánh bạc, nếu để thua mất một trăm tỷ đó, con có thể không bao giờ để ý đến mẹ nữa!"

Cô sợ nhất là mẹ mình đem tiền đổ hết vào bài bạc, hiếm khi mẹ muốn làm chuyện lớn, cô đương nhiên sẽ ủng hộ. "Vậy mẹ chờ tin tốt của con, hỏi xong nói ngay cho mẹ, sau đó mày mai mẹ phải cùng sư phụ của Trần Hoàng Thiên thương lượng chuyện mở võ quán, về sau kiếm được tiền, mẹ đổi biệt thự lớn hơn cho con!" Lý Tú Lam nhếch miệng cười nói, xách túi rời đi.

Sau khi nghe xong lời nói của bác cả, quả thật bà ta có tính toán chuyện mở võ quán.

Dương Chí Văn và mấy đứa nhà giàu hai chân bị phế bỏ, đến khi võ quán mở, những đứa nhà giàu đó đã chữa được chân, còn không đến võ quán học? “Chị dâu ơi chị dâu, hỏi được tôi cũng không nói chị, chờ khi võ quán của tôi mở, chị đưa Chỉ Xa đến võ quán học, tôi phải thu nó tiền học phí một năm là mười tỷ!"

Nghĩ như vậy, bà ta không kìm được vui mừng.

Bà ta đương nhiên biết bác cả nghĩ muốn bồi đen bà ta, khiến cho Chí Văn học siêu hơn Trần Hoàng Thiên, đến lúc đó sẽ đến nhà bà ta diễu võ dương oai, đương nhiên bà ta sẽ không để âm mưu của bác cả thành công, ngược lại muốn bồi đen bác cả, đến lúc đó Dương Chí Văn đến võ quán của bà ta học, bà ta muốn cho Dương Chí

Văn học đến trình độ gì, còn phải dựa vào tính toán của bà ta? “Muốn hại tôi, bà con non lắm!"

Trong lòng Lý Tú Lam càng thêm đắc ý.

Chính là bà ta không nghĩ tới, không những không làm hại được bác cả, ngược lại còn làm hại Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên rất rất thảm.

Buổi tối, cơm nước xong trở về phòng, Dương Ninh Vân liền lãi lẻo Trần Hoàng Thiên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Trần Hoàng Thiên, trước kia anh có kéo mỗi đất thôi mà đã thở hồng hộc, không giống như có thể giết người, tại sao gần đây trở nên đánh giỏi như vậy, còn có thể dạy võ thuật cho chủ quán Hoàng?"

Trần Hoàng Thiên cười cười: “Trước kia không phải anh bị đứt gân tay gân chân sao, hiện tại tốt rồi, cho nên trước kia học chút võ thuật giờ cuối cùng cũng được dùng đến." “Vậy trước kia anh học từ ai? Dương Ninh Vân tò mò, nói: “Nói đến em cũng cảm thấy xấu hổ, thân là vợ anh, đối với nhiều chuyện của anh em thực sự không biết, đêm nay chúng ta vui vẻ tìm hiểu nhau một chút được không?"

Cô là thật tâm suy nghĩ giải thích cho Trần Hoàng Thiên “Được.” Trần Hoàng Thiên cũng không nghi ngờ, ngồi xuống giường cùng cô, nói: “Thực ra không ai dạy anh võ thuật, là lúc nhỏ anh còn ở thủ đô nhìn người ta luyện võ, sau đó cũng luyện theo, coi như là mưa dầm thấm đất nên cũng học được một ít công phu võ thuật" "Nói như vậy, anh không có sư phụ?" Dương Ninh Vân hỏi. “Ừ.” Trần Hoàng Thiên gật đầu: "Không ai có chuyên môn dạy anh, không nói đến sư phụ, người luyện võ bị anh nhìn lén, chính là sư phụ của anh"

Dương Ninh Vân che miệng cười. "Anh thật hư, thích nhìn lên như vậy! “Ha ha!" Trần Hoàng Thiên cười nói: “Cho nên em, từ hôm nay trở đi lúc tắm rửa phải cẩn thận, đừng để bị anh nhìn lén." "Hừ!"

Dương Ninh Vân cho Trần Hoàng Thiên một quyền, bĩu môi nói: "Có cái gì đẹp, còn nhìn lén, muốn nhìn em như vậy, em... Em cho anh xem là được!" "Thật?"

Mắt Trần Hoàng Thiên sáng lên, cả người bị kích động.

Thấy vẻ mặt tường thật của Trần Hoàng Thiên, mặt Dương Ninh Vân đỏ thành quả cà chua, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “Em sợ anh và em không chịu nổi, vẫn là... Vẫn là trước không nên nhìn, về sau em sẽ cho anh nhìn đủ.

Nói xong, cô rời khỏi phòng giống như chạy trốn. “Anh đây sẽ chờ đến ngày nào đó."

Trong lòng Trần Hoàng Thiên nghĩ, khỏe miệng hiện ra một nụ cười xấu xa. “Nhất định sẽ cho nhìn thật kỹ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play