Lúc này, Trần Hoàng Thiên đã ngồi vào ghế.

Trở lại ghế, nhưng lại thấy một bên mặt của Dương Bảo Trân có chút sưng, một người chị họ của cô ta khéo léo hỏi: "Bảo Trân, mặt em sao vậy?" "Nhắc tới là điền máu!" Dương Bảo Trân thở hổn hển nói: "Em với chị đi vệ sinh, em ở bên ngoài chờ chị ấy, có thằng ngu tưởng em đi bán cái đó, hỏi em ba mươi triệu một đêm có đi không, lúc đó em lập tức nổi điên, dùng túi xách của chị đập nó, kết quả bị nó tát một cái." "Cũng may anh rể em chạy tới, đánh thằng ngu kia một trận, nó lại gọi cho phó tổng giám đốc của Hoàng Gia Entertainment, còn anh rể em gọi cho tổng giám đốc, đè bẹp cái bộ dáng kiêu căng của thằng ngu kia đi, sau đó em lập tức cho nó ăn mấy bạt tay, giờ tay em cũng đau luôn." "Có điều hả giận vô cùng!"

Nói đến đây, cô ta vui vẻ ra mặt. "Cmn, anh rể họ thật đỉnh!" Bảy tám anh em họ ngồi ở phòng đều giơ ngón tay cái về phía Trần Hoàng Thiên. "Dám động thủ đánh người ở Hoàng Gia

Entertainment, sau đó không có việc gì nữa, anh rể họ thật tuyệt vời!" Một người em họ khen ngợi hết lời.

Dương Ninh Vân nghe xong che miệng cười, chồng được khen đương nhiên cô cũng thấy vui. "Đêm nay quả thực anh rể rất đàn ông!"

Ngay cả Dương Bảo Trân luôn khinh thường Trần Hoàng Thiên cũng không thể không cho anh một lời khen.

Âm!

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một đám người ùn ùn tiến vào.

Mọi người vừa nhìn đã thấy đó chính là đám người Lý Hoàng An, Dương Bảo Trân là người đầu tiên bất mãn nói: "Anh họ, anh vào thì có thể gõ cửaa không dùng cách thô bạo như vậy đi tới phòng của chúng tôi, làm tôi sợ giật cả mình, còn tưởng rằng có người gây sự ồn ào." "Hừ!"

Lý Hoàng An hừ nói: "Không làm chuyện xấu không sợ quỷ gõ cửa, các người cũng thật đủ bản lĩnh, không nói tới chuyện đánh người ở Hoàng Gia Entertainment, ngay cả cậu Hàn cũng đánh, các người thật là to gan lớn mật!" "Cậu Hàn? Người nào là cậu Hàn" Em họ ban nãy khen ngợi Trần Hoàng Thiên hỏi. "Chủ tịch bất động sản Thuấn Hoa Hàn Vinh, còn ai có thể họ Hàn nữa?" Lý Hoàng An tức giận nói. "Cái gì?"

Nhất thời toàn bộ bảy tám anh em họ và Dương Ninh Vẫn ngồi ở phòng đều sợ ngây người, hướng ánh mắt như gặp quỷ về phía Trần Hoàng Thiên. "Người đó người đó là cậu Hàn Vinh?"

Một người em họ không dám tin hỏi lại "Không sai!" Lý Thu Cúc nói. "Đám người này cho cậu Hàn một cước, còn đem người ta ghì trên mặt đất cho ăn tát điên cuồng!" "Mẹ ơi!"

Ngay lập tức bảy tám anh em họ kia đều chạy đến bên Lý Hoàng An, không ai dám đứng cùng Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân, Dương Bảo Trân.

Hành hung cậu Hàn như vậy, ai còn dám đứng chung chỗ với bọn họ chứ? "Anh họ, người ta đã xin lỗi bọn em rồi, anh kích động như vậy làm gì?" Dương Bảo Trân khó chịu nói: "Hơn nữa, là anh ta động tay trước, chẳng lẽ chỉ anh ta mới được phép đánh em với chị em, còn anh rể em thì không được phép đánh anh ta sao?" "Anh rể cô đánh người ta như vậy, không xin lỗi thì nói không chừng đã bị anh ta đánh chết rồi!" Lý Thu Cúc nhảy ra, sau đó chỉ vào Trần Hoàng Thiên hỗn hồn nói: "Tao nói cho mày biết, cậu Hàn là người giàu thứ nhì ở Phật Châu đấy, anh rể là phó tổng giám đốc của Hoàng Gia Entertainment, đã nói mày đừng đánh vậy mà mày còn đánh người là như vậy, mày muốn hại bọn tao đúng không?"

Anh ta vừa nói xong, trước khi Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân kịp đáp lại thì đã có một đám anh em họ chỉ trích chửi rủa tới tấp. "Cứ tưởng rằng mình học được một ít công phu là hay lắm, ngay cả cậu Hàn cũng dám đánh, tôi nói cho anh biết, cậu Hàn dùng chút tiền cũng có thể đạp chết anh!" "Anh cho là có Hoàng Đức Thắng đỡ lưng là có thể làm càn ở Phật Châu sao? Anh cũng đề cao Hoàng Đức Thắng quá rồi đó, ông ta thì giàu có hơn ai chứ, bây giờ anh đánh cậu Hàn, anh hỏi ông ta xem ông ta có dám thay anh ra mặt xử lý không!" "Thật sự là một thằng ngốc, anh họ Thu Cúc đã nói cho anh biết thân phận của cậu Hàn rồi, anh còn dám đánh người ta, anh nghĩ làm sao vậy, anh có thể chịu được sự trả thù của cậu Hàn không?" 11 11 "Đủ rồi!"

Nghe mấy lời châm biếm ùn ùn kéo đến, Dương Ninh Vẫn nhịn không được quát: "Chúng tôi giải quyết xong chuyện rồi, không nghiêm trọng như mấy người nghĩ, mấy người không cần kích động như vậy đâu, cậu Hàn kia sẽ không dám làm phiền Trần Hoàng Thiên nữa!" "Giải quyết cái rắm mà giải quyết." Lý Thu Cúc nhảy ra: "Là người ta không đánh lại chồng cô, tạm thời thỏa hiệp, cô cho là người ta thực sự sợ chồng cô sao? Nghĩ cho kỹ đi, nói không chừng bây giờ người ra đang muốn chém chồng cô ra rồi!"

Dương Ninh Vân khẽ đảo mắt, chỉ thấy nói chuyện với những người này quá mệt mỏi, phát điên nói: "Tổng giám đốc của Hoàng Gia Entertainment ra mặt bình ổn, cậu Hàn kia cũng nói xin lỗi, mấy người không muốn làm rõ ràng sự việc trước, vậy đừng nhảy lên nhảy xuống được không?" "Cái gì?"

Nghe Dương Ninh Vân nói lời này, Lý Hoàng An và đám người Lý Thu Cúc tất cả đều kinh ngạc. "Tổng giám đốc ra mặt xử lý, cậu Hàn còn xin lỗi mấy người?" Lý Hoàng An không dám tin hỏi. “Tin hay không thì tùy" Dương Ninh Vân lười nói chuyện với bọn họ, thật sự quá mệt mỏi. "Anh họ, chắc là thật đấy, lúc nãy Bảo Trân trở lại phòng em có hỏi cô ta, cô ta cũng nói như vậy!" Có cô gái nói.

Vẻ mặt đám người Lý Hoàng An nhất thời trở nên ngẩn người. "Anh." Lý Thu Cúc nói: "Chuyện kia quả thật là cậu Hàn không đúng trước, anh ta xem em họ Bảo Trân như gà, còn động tay trước, Hoàng Gia Entertainment là nơi phân rõ phải trái, tổng giám đốc ra mặt là luận sự bất luận nhân, cậu Hàn không đúng nên anh ta xin lỗi bọn họ là điều bình thường"

Lý Hoàng An nghe xong gật gật đầu.

Nhưng rất nhanh, anh ta lại nói với Dương Ninh Vân: "Ở Hoàng Gia Entertainment, các người nắm quyền, tổng giám đốc ra mặt phân minh, cậu Hàn không dám bắt nhóm các người." "Nhưng mà, ra khỏi Hoàng Gia Entertainment, cậu Hàn nhất định sẽ trả thù các người, cũng vì chuyện này mà liên lụy đến gia đình chúng ta, làm cho nhà họ Lý chúng ta vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn trúng thầu hạng mục công trường của bất động sản Thuấn Hoa." "Cho nên tôi yêu cầu ba người lập tức theo tôi đi đến phòng của cậu Hàn nhận lỗi." "Đặc biệt là Trần Hoàng Thiên, muốn sống rời khỏi

Phật Châu, phải để cậu Hàn đánh lại mày!"

Trần Hoàng Thiên nghe vậy, rốt cuộc thì nhịn không được mở miệng: "Đừng làm người hoà giải có được hay không? Cũng đừng dùng ánh mắt ếch ngồi đáy giếng của các người đối đãi với tôi được không? Anh đi hỏi Hàn Vinh thử xem anh ta có dám trả thù tôi không, đừng có luyện thuyên mãi ở chỗ này, cũng do mấy người muốn làm lớn chuyện " "Này!"

Trần Hoàng Thiên vừa nói xong, thực sự làm cho đám người Lý Hoàng An cảm thấy khó chịu. "Mày nói gì vậy hả, ở Hoàng Gia Entertainment cậu Hàn không dám trả thù mày, ra khỏi Hoàng Gia Entertainment rồi thì mày là cái thá gì chứ, sao cậu Hàn lại không dám trả thù mày? Còn nói tụi tao tầm nhìn của ếch ngồi đáy giếng, máy mới chính là ếch ngồi đáy giếng!" Lý Hoàng An khó chịu nổi.

Anh ta vừa dứt lời, một âm thanh đột nhiên vang lên. "Anh là cái gì vậy chứ, tôi trả thù không trả thù ai, anh có thể nói là được sao?" Lời kia vừa thốt ra, tất cả vãn bối nhà họ Lý đột nhiên xoay người nhìn lại, chỉ thấy Hàn Vinh bị đánh thành cái đầu heo, mang theo một người cùng đi đến.

Nhìn thấy Hàn Vinh, Lý Hoàng An lúc này ôm con mèo trên tay chạy tới, vẻ mặt tươi cười nói: "Cậu Hàn, anh tới đúng lúc lắm, tôi đang dạy dỗ chồng của em họ mình, để nó đi xin lỗi anh, cho anh đánh lại nói." "Anh mẹ nó...

Hàn Vinh thật muốn tát chết anh ta, hai tay to giơ lên, cho dù không dám đánh, đành phải quát anh ta: "Anh muốn hại chết tôi hả?" "Không không không!" Lý Hoàng An vội vàng xua tay: "Tôi làm sao dám hại cậu Hàn, nếu cậu Hàn không dám trả thù nó ở Hoàng Gia Entertainment, tôi có thể để nó ra khỏi Hoàng Gia Entertainment cho cậu Hàn đánh " "Đờ mờ!"

Rốt cục thì Hàn Vinh chịu không nổi, tát vào đầu Lý

Hoàng An một cái rồi quát: "Anh im đi, nói thêm một cậu nữa, tôi sẽ khâu miệng anh lại!"

Lý Hoàng An lập tức câm miệng, không hiểu ra sao. Những người khác cũng thần tình nghi hoặc, nhưng không ai dám mở miệng hỏi.

Vì thế, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Hàn Vinh đi đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, cười hì hì nói: "Anh Trần, đêm nay thật sự có lỗi, là em sai, em khiêm tốn nhận dạy bảo của anh, sau này cũng không dám cùng người xa lạ kiêu căng ngạo mạn nữa, anh Trần có thể không kể thành kiến mà làm bạn bè với em, coi như là hòa thuận." "Cái gì?"

Nghe được lời nói của Hàn Vinh, tất cả văn bối nhà họ Lý đều sợ ngây người.

Cậu Hàn Vinh của nhà họ Hàn, vậy mà lại khách sáo với Trần Hoàng Thiên như vậy, còn muốn Trần Hoàng Thiên không ngại thành kiến mà làm bạn bè với anh ta?

Trời ạ! Mặt mũi của Trần Hoàng Thiên không phải lớn như vậy chứ?

Trong bụng bọn họ rít gào không thôi, chỉ cảm thấy không hề khoa học!

Nhưng một câu kế tiếp của Trần Hoàng Thiên, lại khiến cho con mắt của tất cả văn bối nhà họ Lý đều kinh ngạc không thôi. "Làm bạn bè với tôi?" Trần Hoàng Thiên cười lạnh: "Đánh em vợ tôi, còn muốn đánh luôn vợ tôi, mặt hàng này cho con chó của tôi cũng không xứng, cút xa một chút!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play