**********

Gọi điện thoại xong, Phương Thanh Vân nhìn Trần Hoàng Thiên cả mặt ưu sầu dựa trên sofa, tựa như đang nghĩ cái gì đó, liền yếu ớt hỏi: “Cậu ba. Có phải là đang nhớ cô chủ không?” “Phải đó!”

Trần Hoàng Thiên than thở ra tiếng: "Bây giờ cô ấy, chắc là trốn trong ổ chăn khóc lóc chăng?”

Anh biết, Dương Ninh Vân vẻ ngoài kiên cường, trên thực tế là một trái tim thủy tinh, chạm một cái là vỡ, nếu không cũng sẽ không nhẫn tâm li hôn với anh.

Mà đả kích lớn như vậy, trái tim thủy tinh như cô ấy, sao lại có thể chịu đựng được? “Cứ để cô ấy hận anh một đêm đi." Phương Hoàng Thiên nhẹ mở mỗi đỏ: “Bây giờ nỗi hận của cô ấy đối với anh có chút sâu sắc, ngày mai sự nợ của cô ấy đối với anh cũng càng sâu. “Một người phụ nữ muốn mạnh mẽ, bình thường mà nói đều không muốn thiếu nợ đàn ông, nếu như tôi đoán không sai, qua đêm nay, cô chủ có lẽ sẽ thay đổi thái độ trước đây đối với cậu ba."

Trần Hoàng Thiên gật đầu, nhưng trong lòng vẫn là không yên tâm về Dương Ninh Vân. “Xem ra tối nay cậu ba ngủ không được rồi.” Phương Thanh

Vân đứng dậy: “Hay là tôi mời cậu ba đi uống rượu, đợi cậu ba uống say rồi, tôi kêu chủ Lưu đưa anh về?" “Được. Trần Hoàng Thiên cũng đang muốn một say rượu nghỉ ngơi đây.

Trần Hoàng Thiên ngồi lên Ferrari của Phương Thanh Vân thắng tiến đến quán bar.

Mà lúc này, Dương Ninh Vân sau khi bị Lý Tủ Lam một phen lên án, hai mắt đỏ ngầu trở về phòng, giống như bị điên vậy, đem mền gối trên giường mà Trần Hoàng Thiên đập ném lên trên đất, ở trên đó tàn nhân mà đạp lên, vừa đạp, vừa khóc, vừa chửi. “Cái đồ không có lương tâm, tại sao lại đối xử với em như vậy?" “Hai ngày trước đã nói với anh rồi, nếu như anh không cam tâm, ba ngày này em đều có thể đem chính mình cho anh, là anh không dám muốn, bây giờ tại sao lại không nhịn muốn rời xa em, muốn kéo em xuống vực sâu vạn trượng? “Em biết anh tốt với em, muốn cùng em sống cả đời, nhưng trước khi anh làm như vậy, cũng phải thông báo cho em một tiếng, để em chuẩn bị tâm lí. “Mà anh cái gì cũng không nói, trực tiếp đem em kéo xuống vực sâu vạn trượng, đầy tính là gì chứ, có từng để ý cảm nhận của em không? “Tức chết em luôn rồi, em thật là... Em thật là muốn đánh chết anh! Đánh chết anh! Đánh chết anh!” Cô cầm lấy gối ngủ, tàn nhẫn mà đánh lên cái miền Sau một hồi phát tiết, cô nằm trên giường của mình, dùng mền che qua đầu, lớn tiếng khóc lên.

Trái tim cô thật sự bị tổn thương rồi, tin tưởng anh như vậy, kết quả đổi lại là lừa gạt, vả lại là lừa gạt cô đến thân bại danh liệt, cô chỉ cảm thấy chuyện đau khổ nhất của đời người chẳng qua là vậy, trò đùa lớn nhất của đời người chẳng qua là vậy.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của cô dần dẫn ngưng lại, cũng ngay lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Là bạn thân tốt nhất của cô gọi đến.

Cô cố gắng khiến tâm tình tôi tệ bình tĩnh lại, tiếp nhận điện thoại: "Ngọc Dao, có chuyện gì?” “Hôm nay là thọ thần của quả nhận, mấy ngày trước đã nói với ái phi rồi, phải qua đây dự tiệc, ái phi tại sao lại chậm trễ không đến?” Trong điện thoại truyền đến một âm thanh cổ quái Dương Ninh Vân cười ra nước mắt: "Công ty tớ dạo gần đây có quá nhiều chuyện phiền lòng, đều quên mất rồi, xin lỗi nha

Ngọc Dao" "Tớ biết." Đường Ngọc Dao tỏ vẻ lí giải: "Vậy bây giờ xử lí thế nào rồi?"

Dương Ninh Vân hiện lên một nụ cười khổ. "Tổng giám đốc bị sa thải, ông nội đuổi tớ ra khỏi nhà họ Dương, ngày mai còn phải đăng bảo thanh minh với toàn xã hội, vả lại ngày mai tớ, có sẽ năng còn bị cảnh sát bắt."

Nói xong, cô lại nghẹn ngào lên.

Ngoài cô bạn thân này ra, cô không còn ai có thể tâm sự nữa. “Tại sao chứ?" Đường Ngọc Dao vô cùng ngạc nhiên: "Mau nói với tớ, xem thử tở có thể giúp được cậu không"

Dương Ninh Vân đem tất cả mọi chuyện đã trải qua để lại cho Đường Ngọc Dao.

Sau khi Đường Ngọc Dao nghe xong giận muốn nổ tung: “Tên vô dụng này thật đáng chết, cậu không nên ngăn cản mẹ cậu, nếu như đổi lại là tớ, chỉ định giúp mẹ tớ đánh chết anh ta, thật là quá quá đáng, anh sao sao có thể đáng ghét như vậy, muốn hủy hoại cậu?” “Tức chết tớ rồi! Thật sự là tức chết tớ rồi!”

Dương Ninh Vân không nói chuyện, không ngừng lau nước måt. “Cậu đang ở nhà sao Ninh Vân?".

Dương Ninh Vân gật đầu trả lời ừm. “Cậu tuyệt đối đừng nghĩ không thông, không thể làm chuyện dại dột, tớ lập tức qua đón cậu, tối nay cậu không được rời khỏi tớ một bước.

Tút tút...

Nửa tiếng đồng hồ sau, Dương Ninh Vân bị một chiếc xe BMW Z4 màu đỏ đón đi. “Ninh Vân, thực ra cậu có thể tìm cậu Vương giúp đỡ, với thực lực của nhà họ Vương anh ta, với một cuộc điện thoại liên có thể khiến cho tài liều mua hàng của cậu được rút về, cậu cũng không cần lo lắng sẽ gánh lấy tội danh lừa đảo rồi.”

Đường Ngọc Dao vừa lái xe vừa nói. “Tớ mới không tìm anh ta giúp đỡ." Dương Ninh Vân nghiêng đầu qua một bên, tuy rằng cô không có chứng cứ, nhưng cô biết, tạo thành nguy cơ cho tập đoàn Dương thị, mười phân có tám chín phần là Vương Minh.

Đi tìm anh ta, đúng lúc trúng kế của anh ta.

Đường Ngọc Dao cười, tiếp tục khai thông: "Tớ biết cậu thích người đàn ông chung thủy, không thích loại hoa hoa công tử như cậu Vương, nhưng cậu phải rõ ràng, ngày nay xã hội này đàn ông có thành tựu ai mà không trăng hoa, chỉ có người đàn ông không có gì cả mới chung thủy “Giống như tên vô dụng Trần Hoàng Thiên kia, anh ta là chung thủy, nhưng anh ta có ích không? Một chút ích lợi cũng không có, không giúp gì được cho cậu, còn hại cậu rơi vào vũng bùn. “Nếu như đổi lại tớ là cậu, tớ tuyệt đối chọn cậu Vương, mới không chọn tên vô dụng kia. “Nhưng tớ thà rằng ở bên cạnh tên vô dụng đó, cũng không muốn ở bên cạnh cùng tên tiểu nhân bị ối như Vương Minh, chỉ là tên vô dụng kia khiến cho tớ quá thất vọng rồi!"

Dương Ninh Vân phẫn nộ bất bình nói. “Ôi! EQ này của cậu, quá khiến tớ lo lắng. Đường Ngọc Dạo lắc đầu thở dài.

Sau một tiếng đồng hồ, bữa tiệc sinh nhật kết thúc, mấy chiếc xe chạy khỏi nhà Đường Ngọc Dao, đi đến một quán bar cao cấp.

Mười mấy nam nữ thanh niên, tạo thành một đội đi vào. Ghế dài được đặt trước rồi, vừa vào quán bar họ liền vào ghế dài. “Nhân viên phục vụ, lấy hai mươi bốn chai Hennessy XO đến. Có một thanh niên gào to lên. Anh ta tên Chu Tử Hào, là phú nhị đại, bạn trai của Đường Ngọc Dao. “Hai mươi bốn chai? Cậu Chu thật tuyệt vời!” Có một nữ thanh niên không kiếm được bị dọa.

Chu Tử Hào cười ha ha. "Sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Ngọc Dao, phải uống hai mươi bốn chai, các vị ở đây không phải bạn tốt của Ngọc Dao thì chính là bạn của tôi, tối nay đều uống cho đã nha." “Đó là tất nhiên, tối nay cho dù có bò về, cũng phải nể mặt của cậu Chu!" Một người thanh niên hơi mập nói. "Ha ha!"

Chu Tử Hào rất vui vẻ, theo đuổi Đường Ngọc Dao hơn nửa năm, còn chưa từng ngủ, vừa hay mượn sinh nhật của cô ấy, để cô ấy uống say, thì có cơ hội rồi.

Vả lại....

Ánh mắt của anh ta dừng ở trên người Dương Ninh Vân đang có mặt vài giây.

Có thể nhân lúc có rượu, đem bạn tốt cấp bậc nữ thần này của Đường Ngọc Dao này cùng nhau làm luôn!

Nghĩ thôi mà trong lòng của anh ta đã thấy đẹp rồi. Rất nhanh, hai mươi bốn chai Hennessy lên bàn. “Cậu Chu, Hannessy XO một chai giá tám triệu sáu trăm sáu mươi bốn ngàn, hai mươi bốn chai tổng cộng là hai trăm lẻ bảy triệu chín trăm ba mươi sáu ngàn, giám đốc chúng tôi nói rồi, tiền lẻ liền không cần nữa, đưa hai trăm lẻ bảy triệu là được. Nhân viên phục vụ nói.

Chu Tử Hào móc ra một tấm thẻ ngân hàng ném lên bàn: “Khi thể của cậu Chu, đẹp trai quá rồi!” Có một nữ thanh niên cả mặt si mê nói.

Đường Ngọc Dao rất vừa lòng biểu hiện của Chu Tử Hào, cười nói với Dương Ninh Vân: “Ninh Vân, đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông có tiền và đàn ông không có tiền, nhớ lúc sinh nhật năm ngoái của cậu, đi hát karaoke cũng là tiền cậu trả, Trần Hoàng Thiên tên vô dụng kia, hừ, đi vào chỗ đó, ngay cả răm cũng không dám thả. “Ngọc Dao, có thể đừng nhắc anh ấy không?” Dương Ninh

Vân bĩu môi.

Cô đương nhiên hy vọng chồng của mình chung thủy, vừa có tiền, mà Trần Hoàng Thiên không có tiền thì thôi đi, nể mặt phân anh hiếu thuận, hoặc ngày nào đó cô mở ra lòng mình mà chấp nhận anh, nhưng việc hôm nay anh làm, thật sự khiến cô thất vọng vô cùng, cho nên đều không muốn nghe thấy Trần Hoàng Thiên ba chữ này nữa. “Được, tớ không nhắc anh ấy, vậy là được chứ gì?

Đường Ngọc Dao mở miệng cười một cái. "Nào nào nào, chúng ta cùng chúc Ngọc Dao năm nào cũng có ngày này tuổi nào cũng có ngày này, đều rót đầy ly rượu!” Chu Tử Hào hồ lên.

Tửu lượng của Dương Ninh Vân không phải rất tốt, nhưng tối nay trong lòng cô đau đớn tồi tệ đến cực điểm, cũng muốn đem bản thân uống say, quên hết đi mọi muộn phiền.

Mà một màn cô uống rượu này, vừa hay bị một nơi ở lầu hai nơi Trần Hoàng Thiên ngôi nhìn thấy rồi. “Sao Ninh Vân cô ấy lại chạy đến quán bar rồi?”

Trần Hoàng Thiên nhíu mày, lập tức ngồi không im rồi, nói với Phương Thanh Vân đang ngồi đối diện: “Ngại quá, tửu lượng của vợ tôi không tốt, tôi phải đi xem cô ấy

Nói xong, anh chạy hướng về phía dưới.

Lúc này.

Mọi người đã kính xong Đường Ngọc Dao, sau đó cùng nhau tùy ý kính rượu.

Lúc này, thanh niên hơi mập kia cầm ly rượu lên, đi đến trước mặt Dương Ninh Vân: "Cô Dương, có thể nể mặt uống một ly?" Dương Ninh Vân không thể không chừa mặt mũi cho người ta, liền gật đầu cầm ly rượu lên, cùng thanh niên hơi mập đó chạm lỵ, uống vào.

Thanh niên hơi mập uống hết cả ly đầy, thấy Dương Ninh vân chi nhấp một ngụm, lập tức có chút không vui: "Cô Dương, cô chỉ uống một ngụm nhỏ, có phải là có hơi không cho Chu Thành tôi chút mặt mũi không?” “không phải đầu cậu Chu" Dương Ninh Vân giải thích: “Tửu lượng tôi không tốt, còn muốn bài Ngọc Dao đến kết thúc, uống đầy lỵ, tôi uống không được vài ly đã say ngã rồi." "Say ngã không sao, chúng tôi nhiều người như vậy, sẽ bỏ cô ở đây chắc?" Chu Thành nói, say mất anh ta mới vui vẻ chứ, em gái cực phẩm như vậy, cô ta không ngại ôm đi khách sạn. “Tôi không phải là ý này." Dương Ninh Vân lắc đầu. "Không phải là ý này, vậy tôi kinh lại cô một lỵ, lần này không thể uống ngụm nhỏ rồi đó." Chu Thành nói, tự rót cho mình một ly. “Nào"

Anh ta ám chỉ muốn Dương Ninh Vân chạm ly.

Trong lòng Dương Ninh Vân lập tức sinh ra phản cảm với Chu Thành, nhưng lại không muốn làm mọi người mất hứng, cần răng cầm ly rượu lên.

Mà ngay lúc này, một cánh tay vươn ra, lấy đi ly rượu từ trong tay cô

Tiếp theo đó, bên tại cô vang lên một âm thanh. “Tôi cạn rồi, anh rùy ý.

Bất ngờ là Trần Hoàng Thiên, vừa ngẩng đầu, một ly rượu liền hết rồi.

Lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người, đều tập trung lên người anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play