**********

Chương 106: Mẹ thật khó hầu hạ

Lúc gần tan tầm, một chiếc Maybach S600 dùng ở bãi đỗ xe tập đoàn Dương thị, Trần Hoàng Thiên từ trên xe xuống, đi vào tập đoàn Dương thị "Mọi người nhìn xem, thằng chồng phế vật của Tổng giám đốc bị xe đụng, nghe nói lúc ấy anh ta sắp chết, may được một bác sĩ thiên tài cứu giúp, bác sĩ thiên tài đúng là bác sĩ thiên tài, bây giờ mới vài ngày mà anh ta đã có thể đi bình thường rồi. "Mọi người đoán xem là ai mưu sát Tổng giám đốc Dương?" “Tôi nghĩ là Dương Chí Văn, anh ta bị hai vợ chồng Tổng giám đốc đuổi khỏi tập đoàn Dương thị, cổ phần công ty thi It, anh ta chẳng nhẽ không nổi lên ý muốn giết người?" “Trời ơi, anh đừng nói lung tung, cẩn thận gặp chuyện không may"

Trần Hoàng Thiên vừa vào công ty, chợt nghe tiếng nghị luận của một số nhân viên, hiện tại anh chính là nhân vật cấp bậc tôn sư, thính giác rất nhạy bén, trước kia không nghe rõ lắm những lời bàn luận nhỏ nhưng bây giờ có thể nghe hoàn toàn rõ ràng. “Quả thật Dương Chí Văn bị nghi ngờ, xem ra phải điều tra anh ta."

Trần Hoàng Thiên nghĩ trong lòng, sau đó đi vào văn phòng Tổng giám đốc. “Trần Hoàng Thiên, sao anh lại tới đây?"

Dương Ninh Vân đang xem tài liệu tình hình thép thế giới, thấy Trần Hoàng Thiên tới, cô đứng dậy ngay lập tức đi đến chỗ anh. “Không tìm được hung thủ, cũng không được gặp em, anh rất bất an.

Dương Ninh Vân cười vui vẻ, cho Trần Hoàng Thiên một cái ôm, an ủi nói: “Yên tâm đi Trần Hoàng Thiên, Tổng giám đốc Phương đã an bài vệ sỹ cho em, không có chuyện gì đâu, ngược lại anh cũng chú ý an toàn, đừng chạy loạn, bởi vì em không biết người đó muốn giết anh hay là giết em "Được, vợ." Trần Hoàng Thiên vui mừng cười, được vợ quan tâm cảm giác thực sự rất tốt. “Đúng rồi Trần Hoàng Thiên." Dương Ninh Vân buông anh ra, nói: “Em định tìm một người giúp việc, thay thế anh để làm mấy việc lặt vặt trong nhà, vết thương của anh mới lành, em sợ anh mệt, anh thấy thế nào?" “Thực ra, anh đã tìm được người giúp việc và tài xế rồi, muốn hỏi một chút xem em đồng ý không?" Trần Hoàng Thiên và đầu cười nói. “Có chứ" Dương Ninh Vân không chút do dự nói: “Hiện tại tiền lương của em cao, có thể thuê được một người giúp việc và một người tài xế." “Thế nhưng, anh đừng nói là anh đề nghị, cử nói là em, nếu không mẹ lại mắng lụn bại. "Vẫn là vợ nghĩ chu đáo." Trần Hoàng Thiên nhếch miệng cười.

Dương Ninh Vân cũng cười. Thật ra mẹ đối với em và Bảo Trân rất tốt, bà ấy chỉ gây khó dễ với mỗi anh, em hoài nghi liệu bát tự của anh và mẹ có phải là khắc nhau hay không”

Trần Hoàng Thiên cười khổ: “Anh mua cho em Mercedes Maybach S600 chống đạn cũng phải nói là ông cụ chi tiền mua, nếu không mẹ kiểu gì cũng phải lấy tiền của anh đi."

Không phải Trần Hoàng Thiên keo kiệt, Lý Tú Lam có tiền sẽ đi kiếm đàn ông, cắm sừng ba vợ, cho nên anh mới không muốn cho mẹ vợ tiền. “Trời! MercedesMaybach S600 chống đạn bao nhiêu tiền?" Dương Ninh Vân che miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Hoàng Thiên. “Hơn tám triệu, đã mua rồi, ở ngay dưới lầu, tỉ nữa trở về bằng xe đó." Trần Hoàng Thiên nói, xe là do tập đoàn Cửu Đỉnh trang bị, Mercedes hơn 10 triệu, đến cả bam cũng chống lại được, tính năng an toàn vô cùng cao, sợ nói đúng giả sẽ dọa Dương Ninh Vân, anh nói tám trăm vạn, nói quá ít thì cũng không lửa được Phó Hi. "Ồ."

Nghe được con số tám triệu, kinh ngạc kêu lên: “Tám triệu, anh lấy đầu nhiều tiền như vậy?" "Em quên rồi sao, thẻ đen của anh có thể rút được hai mươi triệu." Trần Hoàng Thiên cười nói: "Tuy rằng đắt nhưng có thể bảo đảm an toàn cho vợ đi làm, đắt cũng không sao.

Dương Ninh Vân nghe rất cảm động, cô biết Trần Hoàng Thiên sự mất cô, cho nên mới không tiếc tiền mua cho cô xe đắt tiền như vậy.

Vì vậy, cô nắm tay Trần Hoàng Thiên, nghiêm túc nói: “Em hiểu tấm lòng của anh, tảm triệu thì tám triệu, cũng không có gì ghê gớm, hiện tại chúng ta nằm giữ 40% CỔ phần công ty, anh lại kéo được hai khách hàng lớn là giải trí Hoàng Gia và tập đoàn Cửu Đỉnh, hằng năm có thể giúp chúng ta kiếm được gần 100 triệu. “Cuối năm được chia lợi nhuận, chúng ta sẽ bù vào khoản tám triệu đã chỉ đó “Được." Trần Hoàng Thiên cười gật đầu.

Vì vậy, Dương Ninh Vân bảo Trần Hoàng Thiên ngồi số pha trong văn phỏng, mỉm cười nói: "Sắp tan tầm rồi, anh ngồi đây một lúc, em hoàn thành nốt công việc, lật sau thì chúng ta về nhà."

Nói xong, cô còn không quên mang mâm đựng trái cây đẩy đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, để cho anh tùy ý ăn.

Từ sau khi bị mưu sát, cô đã ý thức được mình từng không quan tâm đến Trần Hoàng Thiên, cho nên hiện tại mới bù lại, người đàn ông vì cô mà không cần mạng của mình, cô cảm thấy mình cần trân trọng anh hơn.

Rất nhanh đến giờ tan tầm, Dương Ninh Vân cũng không quay lại nhìn ánh mắt khác thường của đảm nhân viên, nắm tay Trần Hoàng Thiên rời đi. “Trời ơi, tổng giám đốc cô ấy thế nhưng nắm tay ông chồng phế vật của mình?" “Nhớ ba năm trước, tổng giám đốc kết hôn còn xẻ khăn che mặt mắng chồng phế vật, sau đó bỏ chạy, bây giờ hai người tay trong tay thật sự thay đổi rất lớn, chẳng nhẽ đây là cái gọi lâu ngày sinh tinh?" “Chồng tổng giám đốc giúp tổng giám đốc đuổi Dương Chí Văn đi, còn giúp tiền lương của cô ấy tăng lên tới mười vạn, hơn nữa cổ phần công ty cũng tăng lên thành 40%, cũng giống như chủ tịch, có thể nói tổng giám đốc kiếm được nhiều lợi nhuận mà hết thảy điều này đều do chồng cô ấy giúp, cô ấy có thể không thích một người chồng như vậy sao?"

Đám nhân viên thì thầm với nhau.

Rất nhanh, Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đến bãi đỗ xe. “Cậu Trần, vị này chính vợ của cậu, cô Dương đúng không?”

Mẹ Ngô và Chú Lưu đang đứng cạnh xe, thấy Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đến đây thì vẻ mặt tươi cười hỏi. "Đúng vậy, cô ấy chính vợ tôi, Dương Ninh Vân." Trần Hoàng Thiên cười giới thiệu: “Vị này chính là Chú Lưu, Lưu Bằng, còn đây là mẹ Ngô, Ngô Nguyệt Thương " "Chú Lưu, mẹ Ngô, hai người khỏe." Dương Ninh Vân không ra vẻ kiêu ngạo, mỉm cười mà lại lễ phép, lịch sự chào hỏi. “Cô Dương khỏe "

Chú Lưu và mẹ Ngô cùng đều cười chào hỏi, mẹ Ngô khen nói: "Cô Dương thật xinh đẹp, theo chúng tôi...cô và cậu Trần quả là một cặp trời sinh, rất có duyên vợ chồng"

Dương Ninh Vân được khen, khuôn mặt đỏ lên.

Sau đó, Chú Lưu mở của MercedesMaybach S600 mời Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân lên xe. “Còn Palamela thì sao, Trần Hoàng Thiên?" Dương Ninh Vân muốn lái xe trở về. “Tôi sẽ lái xe, cô Dương và cậu Trần lên xe là được." Mẹ Ngô nói.

Dương Ninh Vân đưa chìa khóa xe cho mẹ Ngô, ngồi cùng Trần Hoàng Thiên trên Mercedes "Trần Hoàng Thiên, chiếc xe này quá cao cấp, ngồi trong này em cảm thấy mình như tổng giám đốc tập đoàn nghìn tỷ Dương Ninh Vân che miệng, cười nói Đùa chủ hơn 15 triệu, còn đắt hơn cả RollsRoyce, sao có thể không sa hoa? “Sớm muộn gì vợ cũng trở thành tổng giám đốc tập đoàn một trăm triệu. Vẻ mặt Trần Hoàng Thiên kiên định nói, một khi anh giúp tập đoàn Dương thị buôn bán với nước ngoài cùng kết nối với Thiên Minh, tài sản trăm triệu dễ như trở bàn tay

Đương nhiên, việc này anh phải thương lượng với ông ngoại, anh không được tự làm chủ. “Vâng, em sẽ cố gắng đi làm, không để cho anh thất vọng. Dương Ninh Vân cười nói, trên thực tế, trong lòng cô một chút nghĩ cũng không có, công ty mấy chục tỷ không dễ làm như vậy.

Bốn mươi phút sau, mẹ Ngô và Chú Lưu mỗi người mang theo một túi đổ nảy nọ rất to, cùng Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân, Dương Bảo Trân đi vào trong nhà. “Hai vị là?" Lý Tủ Lam ngồi ở số pha chờ ăn cơm, thấy hai người xa lạ vào nhà, ngay lập tức đi dép lê đến, nhíu mày hỏi. "Mẹ, vị này là Chú Lưu, Lưu Phủ Quý, vị này là mẹ Ngô, Ngô Nguyệt Thương, là tài xế và người giúp việc con thuê Dương Ninh Vân giới thiệu nói “Mất bao nhiêu tiền?" Lý Tú Lam lại hỏi "Mười nghìn cả hai vợ chồng." Dương Ninh Vân trả lời. "Mười nghìn!" Sắc mặt Lý Tủ Lam rất khó coi: “Trần Hoàng Thiên có thể chạy mọi nơi, nấu cơm, làm việc nhà, đưa đón con đi làm, những việc đó nó hoàn toàn làm được, sao phải thuê người giúp việc với tài xế làm gì, tiền nhiều rồi cũng chảy túi, thật là “Mẹ!" Dương Ninh Vân vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Trần Hoàng Thiên làm vừa phải thôi chứ, mệt thì làm sao bây giờ, mẹ ít đánh mạt chược đi vài vẫn là có thể trả đủ tiền lương cho họ." "Vậy nó để làm gì?" Lý Tú Lam khó chịu chỉ ngón tay về phía Trần Hoàng Thiên. Tương lai nó và mẹ giả này giống nhau, cả ngày chơi bời lêu lổng, dựa vào con có nuôi được không?" “Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy." Dương Ninh Vân bĩu môi: “Chỉ bằng Trần Hoàng Thiên giúp giải trí Hoàng Gia và tập đoàn Cừu Đình hợp tác, một năm kiếm được tiền cho chúng ta đủ ăn cả đời, anh ấy có công lao lớn như vậy, để cho anh ấy thoải mái một chút không được sao?" "Đúng đó, mẹ, bởi vì anh rể giúp giải trí Hoàng Gia hợp tác với tập đoàn Cửu Đỉnh, ông nội chi tám triệu cho chị gái để mua một chiếc MercedesMaybach S600 chống đạn, rất khí phách, ngồi ở bên trong rất thoải mái, rất có thể diện! Dương Bảo Trân nơi, trên đường đi Dương Ninh Vân đã đồng ý cho cô ta học lái xe, đưa Pamela cho cô ta, yêu cầu phải Gọi Trần Hoàng Thiên là anh rể, nếu không gọi thì sẽ không cho, lúc này cô ta mới sửa miệng, nếu không thì còn lâu cô ta mới gọi anh rể “Trời ơi! Chi tám triệu để mua Mercedes?"

Lý Tú Lam suýt thì hôn mê: “Ninh Vân, Ninh Vân, con đốt tiền, trái tim mẹ đang chảy máu đẩy con biết không?"

Trần Hoàng Thiên nhịn không được nói: “Mẹ, đảm bảo an toàn cho Ninh Vân là quan trọng nhất, hung thủ còn chưa xuất hiện, mua chiếc xe để đảm bảo an toàn có gì không tốt? Ngộ nhớ Ninh Vân xảy ra chuyện gì thì sao, tổn thất không phải là tầm triệu, mà là tám mươi triệu, tám trăm triệu, thậm chí còn nhiều hơn?" “Nói giống như tiền là nhặt được ấy"

Lý Tú Lam trừng mắt liếc nhìn Trần Hoàng Thiên một cái, tức giận nói: "Đi nấu cơm, đói chết tạo rồi, tao phải được ăn cơm trong nửa tiếng sau, nếu không sẽ đuổi việc người giúp việc."

Nói xong, hai tay bà ta khoanh trước ngực, lắc lắc eo nhỏ đi đến số pha ngồi. “Mẹ Ngô, Chú Lưu, mẹ tôi... khiến cho hai người chế cười rồi." Dương Ninh Vân vẻ mặt xấu hổ nói. "Không có việc gì, không có việc gì.”

Mẹ Ngô, Chú Lưu cười lắc đầu, mẹ Ngô thúc giục: “Lão

Lưu, đến hỗ trợ rửa thức ăn, nếu không bị đuổi việc thi không tốt lắm " Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân cũng giúp đỡ, chỉ trong hai mươi lăm phút đã làm xong một bản đồ ăn, cơm rất nhanh chin, kịp de an.

Nay

Nếm một miếng thịt kho tàu, Lý Tú Lam kinh ngạc nói: “Đừng nói, người giúp việc vượt qua thử thách, tay nghề còn tốt hơn Trần Hoàng Thiên, người giúp việc thuê không bị lỗi, không biết tài xế thi sao?" “Tôi lái xe đã hơn 30 năm. Chú Lưu cười nói. "Hôm nào, tôi ngồi thử xem nó có ổn không, không ổn thì không được." Mặt Lý Tú Lam không chút thay đổi nói.

Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân liếc nhau, bất đắc dĩ nở nụ cười

Mẹ thật khó hầu hạt

Đang ăn cơm được một nửa.

Đột nhiên...

Thùng thùng!

Cửa biệt thự bị gõ mạnh, kêu vang. “Tôi đi mở cửa.

Chú Lưu buông đũa, chạy chậm đến mở cửa.

Giây tiếp theo, Lý Tủ Lam và Dương Bảo Trân sợ hãi đi "Ôi mẹ ơi, sao lại có người da đen đến nhà vậy?" ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play