Còn gặp một giấc mộng xuân.

.

Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên nhìn nhau, cũng không biết Thời Duyệt nên trả lại áo lót trên tay cho chủ, hay Hứa Ấu Diên tự đến lấy lại mới hợp lý, bầu không khí xấu hổ muốn nổ tung.

Hứa Ấu Diên âm thầm điên cuồng hét lên, mở cửa sổ ra hét lên, trèo lên nóc nhà hét lên, leo lên đài phong hỏa* trên Vạn Lý Trường Thành hét lên.

*Phong hỏa đài: nơi bắn lửa để truyền tin trên tường thành.

Một số người có thể hét to đến nỗi phá tan vũ trụ, nhưng vẫn tỏ ra bình thản như thường, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Dù sao cũng đã không thể cứu vãn sự xấu hổ này, hoảng loạn chỉ càng lúng túng hơn mà thôi.

Hứa Ấu Diên ung dung đứng dậy đi đến trước mặt Thời Duyệt lấy áo lót, Thời Duyệt dâng áo lót bằng hai tay như dâng cống phẩm trả lại cho Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên lấy lại áo lót, định ném vào trong tủ, nhưng quần áo trong tủ đã đổ chồng chất lên nhau như núi lở, căn bản không có chỗ cất, đành phải nhét tạm dưới chăn.

Thời Duyệt "chậc chậc": "Chị đúng là không thay đổi chút nào. Trước kia không thích dọn phòng, bác gái dọn cho chị bao nhiêu lần chị liền bày bừa bấy nhiêu lần. Không ngờ lớn lên vẫn y hệt."

Hứa Ấu Diên chỉ vào tủ, nói rất khẽ nhưng dùng giọng điệu không khác gì đang cãi nhau: "Em không thấy tủ quần áo bị nứt rồi à! Vậy mà cũng nói chị được!"

Thời Duyệt: "Còn không phải tại chị cứ nhét bừa, tủ bị quá tải nên mới đổ."

Hứa Ấu Diên: "Em ra ngoài đợi đi, chị phải tìm xem áo phông ở đâu đã."

Hứa Ấu Diên vùi đầu chiến đấu với đống quần áo, không thể treo lại, thanh treo đã gãy, hiện giờ mua vật liệu về lắp còn phải dùng máy khoan, dùng máy khoan thì sẽ lại làm phiền hàng xóm, đến lúc đó hàng xóm nhất định không chỉ ngồi tại nhà chửi bới, mà sẽ sang phá cửa, vào nhà biểu diễn võ thuật.

Tạm thời không thể sửa thanh treo, dứt khoát dỡ xuống, gấp quần áo cho gọn trước.

Thời Duyệt ngoan ngoãn ngồi bên ngoài chờ, không có việc gì làm liền ngồi không.

Một con robot hút bụi kiểu cũ đang vụng về dọn dẹp trong phòng.

Thời Duyệt biết loại robot kiểu cũ này, cô đã từng nhìn thấy lúc còn rất nhỏ, là loại hình tròn vừa có thể hút bụi vừa có thể lau nhà. Nhưng điều kỳ lạ là nó không chỉ không phát huy tác dụng làm sạch, mà ngược lại đi đến đâu đều kéo theo một vệt dài màu nâu đen đến đó.

Cái gì thế?

Thời Duyệt biết đáp án rất nhanh, vì cô ngửi thấy mùi thối.

A Song yên ổn vùi mình trong cái ổ nhỏ của nó, Thời Duyệt nhìn nó, lại nhìn robot.

Chẳng lẽ là...phân chó?

Thời Duyệt đuổi theo, mùi thối rất rõ, là phân chó không sai.

Tối nay bận chơi game, có lẽ ngay cả Hứa Ấu Diên cũng quên mất việc phải dắt chó ra ngoài.

A Song rất khôn, chủ quên cũng không ồn ào quấy phá, chỉ lặng lẽ xả luôn trong nhà...mà robot hút bụi đã bị dính phân khi dọn nhà, trong lúc làm sạch cũng bôi phân chó ra khắp phòng.

Thời Duyệt hơi có tính sạch sẽ, hình ảnh này thật sự khiến cô suy sụp.

"Dừng lại ngay!" Thời Duyệt đi đến muốn tắt robot hút bụi, bấm nút tắt, không có phản ứng, robot tiếp tục bôi phân.

Thời Duyệt: "??"

Khi Hứa Ấu Diên ôm đồ ngủ đi ra, Thời Duyệt vẫn đang so chiêu cùng robot hút bụi.

"Em làm gì đấy..."

Thời Duyệt lật ngược phần bụng robot lên trời, mấy cái chân màu đen không ngừng ngó ngoáy trên không, ở góc độ này, nhìn nó rất giống một người bạn cũ của hai cô, Mỹ Châu Đại Liêm.

Phân chó dưới sàn nhà đều đã được Thời Duyệt tê cả da đầu dọn sạch sẽ, Thời Duyệt nhờ Hứa Ấu Diên đi lấy hộp dụng cụ, cô mở robot, nhanh chóng sửa xong, bảo Hứa Ấu Diên đi rửa sạch.

"Sao chị lại bất cẩn vậy chứ, để robot hút bụi kiểu cũ cùng phòng với chó." Thời Duyệt cảm thấy hiện giờ mình rất bẩn, chỉ muốn lập tức đi tắm rửa thơm tho.

"Có chuyện gì à...robot hút bụi kiểu cũ tiện nghi mà, chị mua ở chợ đồ cũ, có thể lau sàn hút lông chó các thứ." Lúc này Hứa Ấu Diên mới nhớ ra, "Hình như tối nay chị quên dắt chó ra ngoài. A Song, em đã làm chuyện xấu đúng không?"

"Quên đi, chị không muốn biết đâu." Thời Duyệt nói, "Đây là đồ ngủ của em hả?"

"Ừ, em mặc thử xem, không được thì chị đổi bộ khác."

Thời Duyệt mở bộ quần áo: "Không phải rất hợp với em rồi à, mặc được hết."

"Vất vả cho em rồi." Có lẽ Hứa Ấu Diên đã đoán được chuyện xảy ra trong lúc mình đang dọn quần áo, "Nhanh đi tắm đi."

"Hứa Ấu Diên." Trước khi vào tắm, Thời Duyệt cười hi hi hỏi, "Có muốn chuyển đến nhà em không? Chị muốn ở tầng nào phòng nào cũng được. Chị xem tối nay chúng ta ngồi cùng nhau vượt ải, có phải tốt hơn mỗi người ở một nơi không? Có chuyện gì cũng có thể gọi một tiếng báo cho đồng đội. Thật ra rất nhiều đội cũng đều ở cùng nhau, ít nhất là ở cùng nhau khi vào Phòng Bí Mật.

Độ khó của chủ đề tình yêu và giai đoạn thi đấu sẽ cao hơn, hai chúng ta ở hai đầu thành phố rất ảnh hưởng đến hiệu quả phối hợp. Dù là cân nhắc từ phương diện nào, em cũng đề nghị chị chuyển đến nhà em, ở tạm cũng được. Đến khi giai đoạn thi đấu kết thúc, chị vẫn còn thời gian để suy nghĩ cho sau này. Ở lại luôn em cũng không chê. Dù sao em vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu hệ thống X, người máy "Tiểu Ấu" số 2 sắp ra đời, nhỡ em lại bị đuổi đánh, cũng có chị ở đấy để cứu em."

Ý muốn của Thời Duyệt không thể nào rõ ràng hơn, dùng giọng điệu đùa cợt thường thấy cũng là để chừa một lối thoát cho mình, một khi bị từ chối cũng có thể pha trò cho qua.

Thời Duyệt kiên nhẫn đợi câu trả lời của Hứa Ấu Diên, khi thấy Hứa Ấu Diên không hề tỏ ra bối rối hay đang suy nghĩ, Thời Duyệt đã biết rõ đáp án.

"Em sợ chị chết nghèo ở Tây ngoại ô này à?" Hứa Ấu Diên đẩy em, "Đi tắm đi, khi nào chị đây thật sự cùng đường, chắc chắn sẽ cầu cứu em."

**

Nước nóng dội xuống từ trên đầu, để tâm trạng suy sụp của Thời Duyệt dịu đi phần nào.

Vốn tưởng rằng quan hệ của hai người đã bước vào giai đoạn mới, rõ ràng Hứa Ấu Diên ở trong game rất thích cô làm nũng cơ mà.

Ra ngoài hiện thực lại lập tức xa cách, Hứa Ấu Diên vạch giới hạn giữa trò chơi và hiện thực quá rõ ràng, sự bình tĩnh của chị khiến Thời Duyệt không biết phải làm sao.

Nhưng lúc nói câu "khi nào chị đây thật sự cùng đường, chắc chắn sẽ cầu cứu em", Hứa Ấu Diên thật sự quá đáng yêu, khiến ý muốn bảo vệ của Thời Duyệt bùng nổ, căn bản không thể tiếp tục nói gì với chị.

Thời Duyệt không nỡ khó chịu với Hứa Ấu Diên dù chỉ là một chút, chị nói gì đều làm theo nấy.

Khi ra khỏi phòng tắm, Hứa Ấu Diên đã chuẩn bị máy sấy cho cô.

"Máy sấy là chị mua trước kia, không làm hại tóc, nếu em muốn còn có thể uốn tóc." Hứa Ấu Diên đang ngồi bên bàn, ăn gần hết những món còn thừa trước đó, "Em muốn gọi thêm không?"

Thời Duyệt lấy máy sấy, lắc đầu: "Chị sao thế, ăn hết thật."

"Chị cũng không phải người lãng phí." Ăn hết miếng ngon cuối cùng, đặt hộp đồ ăn vào máy rửa bát, rửa những thứ cần rửa vứt những thứ cần vứt, trước khi đi tắm, Hứa Ấu Diên nói với Thời Duyệt, "Nếu em mệt thì cứ ngủ trước đi. Chị dọn giường cho em rồi, em ngủ giường. Trong phòng ngủ khá ấm, chị lấy cho em hai cái chăn, chắc sẽ không lạnh."

"Hai cái chăn chị một cái em một cái, vừa đủ."

Hứa Ấu Diên chỉ vào sô pha: "Chị ngủ ở đây, hai cái chăn đều là của em."

Thời Duyệt "hả?" một tiếng: "Giữa mùa đông chị còn định ngủ ngoài sô pha?"

"Cũng không lạnh, có máy sưởi, hơn nữa em xem cửa sổ được dán chặt rồi, gió lớn hơn cũng không bị mở..."

Hứa Ấu Diên còn chưa nói hết, một cơn gió mạnh đột nhiên ập đến, cửa sổ mở tung như có ma thuật, "choang" một tiếng gập ra ngoài, vỡ vụn, tan nát dưới đất.

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đã luyện được năng lực phản ứng siêu mạnh trước nguy hiểm nhờ chơi Phòng Bí Mật, lập tức nhất trí ngồi xuống núp sau ghế sô pha.

Kết quả là không có ma quỷ hay quái vật nào tấn công hai người, chỉ có cánh cửa sổ đã vỡ đung đưa trong gió rét và cơn giận dữ thầm lặng của hàng xóm trong bầu không khí yên tĩnh.

Hứa Ấu Diên nghĩ ngày mai sẽ mua một món quà nhỏ cho hàng xóm, đêm nay cô thật sự không cố tình gây ồn, có quá nhiều việc ngoài ý muốn xảy ra và quá nhiều sự hiểu nhầm, người phàm tục như Hứa Ấu Diên hoàn toàn không thể ngăn cản.

Hai người hứng gió lạnh trong bộ đồ ngủ mỏng manh, chật vật đóng cửa sổ lại một lần nữa, dùng băng dính dán hết lớp này đến lớp khác, vẫn cảm thấy hở.

Thời Duyệt âm thầm chắp tay trước ngực cảm tạ ông trời, sau đó nói với Hứa Ấu Diên: "Chị xem, ông trời không cho chị ngủ trên sô pha rồi, vào ngủ đi, size này..." Thời Duyệt nâng hai bàn tay ngửa lên, giống hệt tư thế bưng áo lót của Hứa Ấu Diên khi nãy, "Sẽ không làm em nổi thú tính, yên tâm."

Hứa Ấu Diên giơ tay muốn đánh, ép em lùi lại.

"Sắp hai giờ rồi, đừng quấy, nhanh ngủ đi." Hứa Ấu Diên ôm đồ ngủ và khăn đi tắm, "Lúc ra ngoài chị muốn nhìn thấy bé ngoan đã ngủ."

"...chị thật sự coi mình đang nuôi con đấy à?"

Hứa Ấu Diên cho Thời Duyệt một ánh mắt "em nói rất đúng", sau đó đi vào phòng tắm.

Tối nay Thời Duyệt ngâm trong chủ đề kinh dị quá lâu, thần kinh căng thẳng, rất mệt mỏi. Vừa tắm nước nóng xong, cơn buồn ngủ kéo đến.

Mặc chiếc áo phông có hơi thở của Hứa Ấu Diên, nằm trong chăn của Hứa Ấu Diên, còn trải nghiệm nào hạnh phúc hơn thế này không?

Nếu Hứa Ấu Diên cũng đắp chung chăn cùng mình thì tốt biết mấy.

Thời Duyệt rất nhạy cảm với mùi hương, chui vào trong chăn hít hà, quanh người đều là mùi dầu gội thơm ngát và mùi muối tắm dịu nhẹ mà Hứa Ấu Diên dùng.

Mặc dù chỉ là căn hộ nhỏ ở ngoại ô phía Tây, hoàn cảnh sống chật hẹp và hỗn loạn, Hứa Ấu Diên cũng không phải người chăm chỉ dọn dẹp, nhưng thế giới nhỏ bé dành cho giấc ngủ của Thời Duyệt được chị dọn rất sạch sẽ, rất thoải mái.

Chiếc giường kê sát tường mang lại cảm giác an toàn, giống như phòng ngủ đầu tiên của Thời Duyệt khi còn nhỏ.

Thời Duyệt nhắm mắt, có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, Hứa Ấu Diên tắm xong, mở cửa đi ra ngoài.

Căn hộ thật sự quá nhỏ, tiếng bước chân của Hứa Ấu Diên rõ như đang ở ngay trước mắt.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thời Duyệt nghe thấy tiếng Hứa Ấu Diên đi lại ngoài phòng khách, khi chị khẽ bước vào phòng ngủ, Thời Duyệt bỗng tỉnh lại từ cơn mơ màng.

Hứa Ấu Diên đang đứng sau lưng, Thời Duyệt mở to mắt, cảm thấy hơi thở và hơi ấm của Hứa Ấu Diên càng lúc càng gần mình.

Hứa Ấu Diên cúi xuống.

Thời Duyệt quay đầu lại hơi mạnh, mặt hai người suýt đụng vào nhau.

Một tay Hứa Ấu Diên chống xuống giường bên cạnh gáy Thời Duyệt giữ thăng bằng, tay kia vươn qua người Thời Duyệt, động tác muốn lấy thứ gì đó dừng lại vì Thời Duyệt trở mình kéo gần khoảng cách.

"Làm em tỉnh à?" Hứa Ấu Diên rất bình tĩnh, "Chị chỉ định lấy sạc điện thoại."

Thời Duyệt nhìn sạc điện thoại ở đầu giường bên kia, lấy qua giúp chị.

"Cảm ơn. Ngủ ngon." Hứa Ấu Diên nói khẽ bên tai cô.

"Ngủ ngon." Thời Duyệt đáp lại mới phát hiện giọng nói của mình hơi khàn một cách mất tự nhiên.

Hứa Ấu Diên ra khỏi phòng ngủ, trở lại phòng khách, thật ra khoảng cách giữa hai người chưa đến hai mét, chỉ là có thêm một bức tường.

Cảnh vừa rồi khiến Thời Duyệt lăn qua lăn lại một lúc lâu cũng không thể tìm lại cơn buồn ngủ.

Trạng thái của Hứa Ấu Diên cũng không khá hơn là bao, Thời Duyệt có thể nghe thấy tiếng sô pha bị ép liên tục rất rõ.

Tại sao lại vào kia trước khi đi ngủ chứ, Hứa Ấu Diên hối hận. Hiện giờ không ngủ được, đau đầu...

Khi chừng ba mươi tuổi, Hứa Ấu Diên từng có một khoảng thời gian vô cùng áp lực vì Tái Tạo Vũ Trụ, cả đêm không ngủ được, uống một giỏ thuốc vẫn trằn trọc không thể thiếp đi, sau đó bất đắc dĩ tổng kết ra một bộ phương pháp hỗ trợ chìm vào giấc ngủ.

Thường khi nhắm mắt trong đầu cô sẽ tưởng tượng ra hai khung cảnh, một là căn phòng tu luyện tinh thần và thời gian trong "Bảy Viên Ngọc Rồng", trừ một cánh cửa để ra vào thì không còn gì khác, hoàn toàn trắng xóa, Hứa Ấu Diên đứng ở nơi màu trắng, có thể từ từ cảm thấy buồn ngủ.

Khung cảnh còn lại là ở trên một chiếc xe tự lái, xe đang chạy trên con đường thẳng tắp, cảnh vật lặp đi lặp lại không ngừng, cơn buồn ngủ cũng dễ dàng kéo đến.

Lúc này Hứa Ấu Diên lựa chọn con đường thẳng tắp giúp mình chìm vào giấc ngủ, khi cảnh vật lặp lại đến đợt thứ chín, cô rốt cuộc cũng rơi vào cơn mơ, lại bị kéo về bởi một loạt tiếng ván giường kêu cót két cót két.

Hứa Ấu Diên kinh ngạc mở to mắt, cô đang nghe thấy gì?

Cô lại đang nghe thấy cái gì!

Cặp đôi trẻ nhà hàng xóm lại trở về với công việc cũ, bắt đầu một trận hòa hợp dữ dội mới.

Không biết có phải là cố ý trả đũa, âm thanh giao lưu của cặp đôi kia lần này hết sức hùng hồn, gọi nhau từ kiểu Nhật nâng cấp lên kiểu Mỹ, còn dùng phần dưới bụng phát ra tiếng, sinh lực tràn trề.

Hứa Ấu Diên mở to mắt nhìn trần nhà, cô biết chắc chắn Thời Duyệt cũng nghe thấy.

Âm thanh không phù hợp với trẻ em vang khắp căn hộ nhỏ, càng giống như âm thanh hi-fi trong đêm tối yên tĩnh.

Nếu là bình thường, Hứa Ấu Diên chắc chắn sẽ ra ngoài đập cửa, thế nhưng tối nay là cô tự tạo nghiệp khiến người ta không ngủ được, căn bản không có tư cách phản đối, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Đêm nay nhất định là một đêm bị nguyền rủa.

Hứa Ấu Diên âm thầm rơi hai hàng nước mắt.

Không, chỉ cần là những lúc ở cùng Thời Duyệt, cô đều rất dễ gặp phải những chuyện cực kì xấu hổ, Hứa Ấu Diên không biết nhân phẩm của mình có vấn đề hay nhân phẩm của Thời Duyệt có vấn đề.

"Hứa Ấu Diên..." Thời Duyệt bỗng gọi cô một tiếng, giọng nói hơi do dự. Hứa Ấu Diên lập tức giả vờ ngủ, thậm chí ngáy to, lần này thật sự là tiếng ngáy được tổ tông nhà họ Hứa di truyền lại.

Thời Duyệt nghe thấy tiếng ngáy, ngây ngất trong giây lát, sau đó suýt nữa phun ra.

Người đã hơn ba mươi, sao vẫn còn rụt rè như vậy. Thời Duyệt liếm môi, chẳng lẽ còn sợ em ăn chị.

**

Không có nhiều tật xấu như Hứa Ấu Diên, chỉ cần mệt mỏi Thời Duyệt có thể ngủ ngay lập tức, ngủ thẳng đến sáng không đi vệ sinh.

Nhưng Hứa Ấu Diên không giống vậy.

Uống thêm ít nước trước khi đi ngủ, lại là mùa đông, xác suất đi vệ sinh cực cao.

Bốn giờ bốn mươi phút sáng, Hứa Ấu Diên gần như đứng dậy trong cơn mê ngủ, vào phòng vệ sinh giải quyết, sau đó trở lại giường trong phòng ngủ theo bản năng động vật tìm nhà, giật chăn một lúc lâu cuối cùng cũng giật được, quấn chặt người, ngủ.

Thời Duyệt bừng tỉnh giữa chừng vì lạnh, nhắm mắt khổ sở tìm tung tích của chăn, sờ soạng hồi lâu rồi cũng tìm thấy, kéo góc chăn đắp lên người.

Hứa Ấu Diên đang nằm thẳng lại bị lộ ra ngoài lạnh.

Hứa Ấu Diên mơ thấy mình đang bò trong băng tuyết, gió rét run người, cũng run rẩy tỉnh lại vì lạnh.

Chăn đâu? Sao chăn có thể tự chạy đi được?

Hứa Ấu Diên kéo chăn lại, Thời Duyệt có thói quen quấn chăn bọc người, bọc thành hình bánh cuốn, rất chắc, Hứa Ấu Diên muốn kéo cũng không kéo được.

Hứa Ấu Diên vừa buồn ngủ vừa lạnh, bay qua bay lại giữa mơ và thực, lẩm bẩm một cách tội nghiệp:

"A Song...cho chị ít chăn...chị lạnh."

Nghe được âm thanh, Thời Duyệt mở bừng mắt, không biết Hứa Ấu Diên đã lên giường từ lúc nào.

Hứa Ấu Diên rõ ràng vẫn đang ngủ, nhớ đến hôm ở nhà mình Hứa Ấu Diên cũng nửa mê nửa tỉnh ôm chặt mình không buông, bây giờ lại chạy lên giường giật chăn, cũng không phải chuyện không thể.

Thời Duyệt quay đầu, khẽ gọi tên Hứa Ấu Diên. Hứa Ấu Diên không mở mắt, xem ra vẫn ngủ thật, chỉ bĩu môi, khẽ hừ một tiếng. Thời Duyệt không nghe rõ chị nói gì, ghé tai lại gần.

"Oắt con...đừng quấy."

Khi nghe thấy rõ Hứa Ấu Diên đang nói gì, Thời Duyệt mở to mắt.

Hứa Ấu Diên đang mơ thấy mình ư?

Thời Duyệt vén chăn lên, bọc mình lại cùng Hứa Ấu Diên.

Từ miền rét lạnh chui vào trong chăn ấm áp, dòng sông băng trong giấc mơ của Hứa Ấu Diên bước vào mùa xuân, khắp nơi ấm lên, làm cơ thể run rẩy của cô dần thoải mái.

Có một con gấu Bắc Cực đang lắc lư lại gần, nó càng đến gần Hứa Ấu Diên càng cảm thấy ấm, cô đưa tay ôm gấu Bắc Cực, ấm áp vô cùng, không khỏi bám cả chân cả tay leo lên người nó.

Thời Duyệt không ngờ Hứa Ấu Diên ôm eo mình, con gác chân, vùi cả người vào trong lòng mình.

Cũng ngoan quá đi...

Thời Duyệt ôm chị thật chặt, cẩn thận sưởi ấm cho cơ thể lạnh lẽo của chị.

Hứa Ấu Diên cảm thấy con gấu Bắc Cực này vừa mềm mại vừa dịu dàng còn thơm thơm, dần chìm vào giấc ngủ say trong lòng nó.

Ngọn đèn ngủ trong góc tường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, mượn chút ánh sáng nhạt nhòa ấy, Thời Duyệt nhìn đôi môi mềm của người trong lòng, kìm lòng chẳng được, hôn lên.

Môi của Hứa Ấu Diên còn mềm và nóng hơn trong tưởng tượng, chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi, trong lòng Thời Duyệt đã trở nên nhộn nhạo, không nhịn được lại hôn, đầu lưỡi liếm trên bờ môi chị, tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Trong lúc đang do dự có nên mở đôi môi của Hứa Ấu Diên để vào sâu hơn, hai cánh môi của Hứa Ấu Diên bỗng mở ra.

Thời Duyệt thoáng ngừng lại, còn tưởng rằng Hứa Ấu Diên bị mình làm tỉnh.

Thế nhưng cô cũng không sợ, dù Hứa Ấu Diên có tỉnh, cô cũng sẽ bình tĩnh đối mặt, thậm chí thẳng thắn tỏ tình.

"Ưm..." Hứa Ấu Diên không mở mắt ra, nhưng bắt đầu hôn lại. Đôi môi dây dưa thật sâu, thậm chí chủ động dùng lưỡi.

Đây là lần đầu tiên Thời Duyệt thật sự hôn môi ngoài hiện thực, vừa nghĩ đến đối tượng còn là Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt càng chết mê chết mệt.

Ngay khi cô muốn tiến thêm một bước, Hứa Ấu Diên chợt dừng lại.

Thời Duyệt: "?"

"Hừ..."

Tiếng ngáy khe khẽ vang lên, Thời Duyệt há hốc miệng.

Đang hôn nhau nồng nhiệt như thế, chị lại có thể ngủ?

Trêu người khác cho đã xong lại có thể ngủ?

Đồ hư hỏng ở đâu chui ra đây! Dụ dỗ người ta giỏi lắm!

Thời Duyệt thật sự rất muốn đẩy chị xuống giường cho ngủ không dưới đất một đêm!

Nhưng lại không nỡ...

Thời Duyệt bực mình hết véo má lại nhéo mũi Hứa Ấu Diên, rồi lại hôn hôn lên đôi môi đáng yêu của chị, sau khi hơi thỏa mãn, mới khó khăn chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

...

Ngày hôm sau, Chủ Nhật, sáu giờ sáng, trợ lý Đào Tiểu Ngữ đã đến Cư Hợp Uyển ở ngoại ô phía Tây, nơi mình làm việc.

Xin nghỉ ốm hai ngày, Đào Tiểu Ngữ rốt cuộc lại sống sót trở về từ cơn sốt, mặc dù hôm nay là ngày nghỉ, cô cũng không thể bỏ Hứa Ấu Diên ở nhà một mình, nếu không chị nhất định sẽ lại gọi đồ ăn bên ngoài.

Giờ này chắc chắn Hứa Ấu Diên vẫn đang ngủ, bình thường cô chỉ cần tự lấy khóa mở cửa, làm bữa sáng rồi giữ ấm là được, thậm chí còn không cần rón rén, giám đốc Hứa một khi đã ngủ sẽ ngủ rất say, không cố ý gọi thì căn bản không tỉnh.

Đào Tiểu Ngữ mở cửa vào nhà, đặt túi lên bàn, cảm giác bầu không khí trong nhà hôm nay hơi không đúng lắm.

Cô nhìn về phía phòng ngủ, cửa phòng lại khép.

Mọi khi Hứa Ấu Diên đều đóng kín cửa khi ngủ, hôm nay là sao?

Sắp đến cuối năm, khắp nơi đều không yên ổn, Đào Tiểu Ngữ cảm thấy sợ hãi khi đọc được mấy tin tức đột nhập vào nhà trộm cắp, lập tức liên tưởng đến phương diện này, tự mình làm mình sợ hết hồn, vội đi xác định xem Hứa Ấu Diên còn sống không.

Vừa mở cửa ra, Đào Tiểu Ngữ phát hiện Hứa Ấu Diên đang ngồi trên giường với vẻ mặt kinh ngạc, bên cạnh còn có một người.

Tạm thời không thấy rõ dáng dấp của người nọ, nhưng nhìn qua có vẻ là một cô gái trẻ.

Hai người ngủ cùng giường, còn đắp chung chăn, Đào Tiểu Ngữ hiểu ra.

Hứa Ấu Diên: "Không như em nghĩ..."

Đào Tiểu Ngữ phất tay, lùi ra khỏi phòng, tiện đóng cửa lại, còn giơ ngón cái với cô.

Hứa Ấu Diên: "......"

Sao cô lại chạy lên giường?! Lại còn ngủ cùng Thời Duyệt!

Đào Tiểu Ngữ "rất thức thời" tạm đi khỏi, Hứa Ấu Diên nhanh chóng xuống giường trở lại sô pha, muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Không đúng, vốn dĩ không hề có chuyện gì xảy ra!

Hứa Ấu Diên nằm trên sô pha, hoảng loạn hoảng loạn, lại thiếp đi...

Bảy rưỡi, báo thức điện thoại của Thời Duyệt vang lên, cô dậy rửa mặt nấu ăn, đến khi mặc quần áo tử tế xong, Hứa Ấu Diên cũng mở mắt.

Hứa Ấu Diên lúc còn ngái ngủ rất giống em bé, vẫn mơ mơ màng màng, giọng cũng thì thào: "Em phải đi à?"

"Ừ, có chút việc phải đến công ty xử lý." Thời Duyệt lại gần, kìm nén nỗi xúc động muốn hôn Hứa Ấu Diên, mỉm cười, "Em làm bữa sáng cho chị rồi, bò bít tết với súp lơ xanh, trứng và sữa đậu nành, nhà chị ít nguyên liệu nấu ăn quá. Cứ ăn tạm trước, đợi sau em chuẩn bị thêm cho."

Hứa Ấu Diên lắc đầu, dụi mắt: "Không cần."

Thời Duyệt xoa đầu chị: "Không cần cái gì mà không cần, Hứa Ấu Diên, chị mới không cần đáng yêu như thế."

Hứa Ấu Diên hất tay em: "Em đang diễn tiết mục tổng giám đốc bá đạo không biết lớn nhỏ gì đấy, phải đi làm thì đi nhanh lên!"

"Chị đối xử với người làm bữa sáng cho chị như thế này à? Hửm?" Thời Duyệt lập tức giận tím mặt. Không thể không nói gương mặt của Thời Duyệt rất thần kỳ, lúc cười thì siêu ngọt, ngọt gấp mười lần đường tinh. Thế nhưng đã nổi nóng thì rất đáng sợ, ngay cả Hứa Ấu Diên cũng bị dọa, tưởng Thời Duyệt giận thật.

Thời Duyệt nhìn chằm chằm Hứa Ấu Diên vài giây, tranh thủ lúc chị không đề phòng, nhào đến túm tóc chị, xoa cho bù xù, sau đó cười hi hi nhanh chóng chạy trốn.

Cả khuôn mặt của Hứa Ấu Diên chỉ còn miệng là lộ ra ngoài: "...trẻ con mới học lớp 1 ở đâu chui ra đây."

Không biết Thời Duyệt đã xịt bao nhiêu nước hoa trước khi đi, Hứa Ấu Diên đứng dậy từ sô pha liền hắt hơi ba bốn cái liên tục, suýt nữa thủng luôn màng nhĩ.

Cuộc sống của người trẻ tuổi thật sôi động.

Rửa mặt rồi ngồi xuống bên bàn ăn, ăn bữa sáng Thời Duyệt chuẩn bị cho mình, cảm giác ngồi mát ăn bát vàng hạnh phúc và mùi vị ngon lành của đồ ăn làm Hứa Ấu Diên xúc động vô cùng.

Ai có được một gia đình như vậy thì thật hạnh phúc.

Ăn hết cả súp lơ xanh mình vốn không thích, Hứa Ấu Diên quét sạch tất cả đồ ăn trên đĩa không thừa một miếng. Khi đang hăng hái chuẩn bị bắt đầu công việc của ngày hôm nay, Hứa Ấu Diên chợt nhớ lại cảnh mình thức dậy trong lòng Thời Duyệt lúc sáng sớm.

Thời Duyệt không trêu, hẳn là không biết chuyện này...

Chắc chắn là không biết, chắc chắn là không biết, Hứa Ấu Diên âm thầm tự an ủi mình.

Có thể tự an ủi bản thân chuyện ngủ chung giường, nhưng ngoài giấc mơ về gấu Bắc Cực, cô còn gặp một giấc mộng xuân.

Cô mơ thấy mình và Thời Duyệt hôn nhau, còn là cô chủ động hôn Thời Duyệt.

Hai người hôn nhau cực kì nồng nhiệt, mấy con gấu Bắc Cực ngồi quây quần một bên xem.

Thật đáng sợ...già mà không đứng đắn!

Nữ thanh niên lớn tuổi độc thân rốt cuộc bắt đầu mơ tưởng đen tối về em gái trẻ.

Hứa Ấu Diên quyết định đến phòng gym chạy ba nghìn mét cho tỉnh táo lại, sau đó đi tắm, rửa sạch tâm hồn tối đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play