Trái tim Lâm Băng Nguyệt trùng xuống, lịch sự của Hiên Viên Thần đối với cô mà nói chính là sự cự tuyệt, cô cắn môi, xoay người chịu đựng sự thất vọng.

Tiễn Lâm Băng Nguyệt xong Trình Tuyết Lam uống trà ở đại sảnh một lúc, rồi đi đến văn phòng của Hiên Viên Thần.

Hiên Viên Thần cũng xong việc, nhìn mẹ đi vào, anh không dám lơ là.

“Mẹ”

Trình Tuyết Lam ngồi đối diện anh, ngước nhìn anh và nghiêm túc hỏi: “Con thấy Băng Nguyệt thế nào.”

“Cô ây là một cô gái không tệ.”

“ỪÙ! Con nghĩ cô ấy cũng tốt, vậy, con có muốn kết giao với cô ấy không?”

Hiên Viên Thần khế nhíu mày: “Cô ấy rất xuất sắc về mọi mặt, nhưng con không có cảm xúc với cô ấy.”

“Con đang cự tuyệt sao? Con đã ba mươi hai, nêu còn không kết hôn, người dân cả nước sẽ phải lo lắng thay con. Huyết mạch hoàng thất còn đang đợi con tiếp tục, con còn định chờ đến khi nào?”

Trình Tuyết Lam tức giận nói.

Hiên Viên Thần nhìn mẹ, sự kiên định trong mắt không chút dao động: “Mẹ, mẹ tin con, chỉ cần con tìm được cô gái mình thích, con sẽ kết hôn ngay.

Trình Tuyết Lam bị sốc, lời này của người con trai bà có phải ngụ ý rằng anh thích Tô Thấm, đồng thời, quyết định dự định cưới cô phải không?

“Hừ! Băng Nguyệt là một cô gái tốt, lại môn đăng hộ đối với gia tộc chúng ta. Mặc dù không tham gia vào các vấn đề chính trị nhưng mẹ biết rất rõ chuyện con cần một gia tộc như vậy chèo chống cho con.”

“Mẹ, con không muốn cuộc hôn nhân của mình trở thành vật hy sinh của chính trị.”

Hiên Viên Thần phản bác.

Trình Tuyết Lam tức đến mức ngực phập phòng: “Mẹ làm vậy cũng vì muốn tốt cho con.

“Tương lai của con, con biết nên đi lại thế nào, mẹ không cân phải bận tâm.”

Hiên Viên Thần an ủi, không muốn làm mẹ phiền lòng.

“Đó hẳn là một con đường khó đi. Bây giờ con đường tắt đã ở ngay trước mắt. Chỉ cần con kết hôn với Băng Nguyệt, thì toàn bộ gia tộc Lâm gia sẽ có liên hệ mật thiết với hoàng gia. Còn điều gì dễ dàng hơn thế nữa sao? Lại nói, đất nước đang thảo luận vân đề thăng chức phó tổng thống, sẽ phân bổ quyền lực của con.”

Trình Tuyết Lam vẻ mặt đau khổ, bà ấy cũng chỉ là một người mẹ rất lo lắng cho con trai mình.

Hiên Viên Thần nở nụ cười: “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng về những điều này. Mẹ nên tận hưởng cuộc sống tuổi xế chiều di tốt hơn.

“Con là con ruột của mẹ, không phải nhặt ngoài đường, mẹ có thể không quan tâm sao?”

Trình Tuyết Lam nói.

Hiên Viên Thần đứng dậy, đi đến bên cạnh mẹ, ôm lấy bà: “Được rồi mẹ, chuyện không nghiêm trọng như mẹ nghĩ.”

Giờ phút này Trình Tuyết Lam thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của con trai mình, có lẽ bà nghĩ hơi tiêu cực nhưng mà xu thế của mọi chuyện chính là như vậy, lo trước cũng là điều tất yếu.

Bà biết lúc này không có cách nào thuyết phục được con trai của mình, bởi vì anh là người kiên quyết khó lay chuyển, nếu anh đã yêu Tô Thắm thì sẽ không để găng Nguyệt vào mắt.

Trừ phi, Tô Thắm thực sự không còn chỗ đứng trong lòng anh, anh mới có thể nghĩ đến chuyện khác.

Sau khi tiễn mẹ anh đi xong, Hiên Viên Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, trong chuyện này, anh cũng đã cho mẹ anh một thái độ, anh chưa bao giờ cứng rắn và bận tâm đến như vậy bởi vì sau này anh còn muốn giới thiệu Tô Thắm với người nhà.

Nếu lúc này anh từ chối Lâm Băng Nguyệt quá gay gắt thì sau này khi mẹ anh biết được chuyện Tô Thắm ở cạnh anh, nói không chừng bà sẽ có lời oán giận với Tô Thám.

Hiện tại, Hiên Viên Thần không muốn Tô Thắm liên quan đến chuyện này, chỉ cần mẹ anh lại nhắc đến Lâm Băng Nguyệt một lần nữa thì anh sẽ lấy đủ loại lý do để từ chối giống như trước đây vậy, lúc đó mẹ ai sẽ..

hiểu ra anh không thích Lâm Băng Nguyệt và cũng sẽ không cưỡng ép anh nữa.

Hiên Viên Thần nóng lòng muốn gọi cho Tô Thấm đến bên cạnh mình, anh cầm điện thoại lên, đi về phía phòng làm việc, trực tiếp bám số của Tô Thâm.

“Alô!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play