Nhưng Tô Thâm không giông như vậy, sự khác biệt đó mới chính là điểm thu hút anh, bây giờ có thể nói là anh đang theo đuổi cô, đó cũng là một thú vui đáng để anh dành tâm sức và thời gian, nó đáng giá.

“Anh Hiên Viên, anh đang nghĩ gì vậy?”

Lâm Băng Nguyệt hiếu kỳ hỏi, cô thế mà thấy Hiên Viên Thần ngắn người nghĩ đến xuất thần.

“Không có gì, chuyện công việc thôi.”

“Anh dạo gần đây bận nhiều việc sao?”

“Ngày nào tôi cũng bận. Tôi làm việc hơn mười bốn giờ. Tôi hầu như không có thời gian cá nhân.”

Nói xong anh nhìn đồng hò.

Chuyện này làm Lâm Băng Thân đột nhiên cảm thấy có lỗi và bất an, dường như cô đang chiếm mắt thời gian quý báu của anh, nhưng cô thực sự muốn ở chung với anh nhiều hơn.

“Vậy chắc anh rất mệt rồi, anh Hiên Viên, nếu anh cho em cơ hội, em sẽ chăm sóc cho anh. Em vất vui lòng.”

Lâm Băng Nguyệt táo bạo thổ lộ tâm tư của mình.

Sau khi Lâm Băng Nguyệt bày tỏ suy nghĩ của mình, cô không khỏi háo hức nhìn vẻ mặt của Hiên Viên Thần. Nhưng mà điều làm cô thất vọng là trong mắt anh không nhìn thấy được sự mong chờ hay vui vẻ nào.

Ánh mắt của Viên Hiên Thần trong veo như một ao nước, không có bất kỳ sóng trong đó.

“Cảm ơn thiện ý của Lâm tiểu thư, chắc cô không biết rõ về tôi, tôi không thích người khác chăm sóc tôi.”

Đôi môi mỏng của Hiên Viên Thần ưu nhả mở ra, đôi mắt híp lại nhìn thời tiết lạnh giá ngoài cửa sổ: “Lâm tiêu thư ngồi tạm ở đây một chút, chờ một lúc nữa mẹ tôi quay lại chúng ta cùng nhau ăn cơm. Tôi còn có việc, xin phép đj giải quyết trước.”

Nói xong, Hiên Viên Thần đứng dậy gọi Diệp Đông: “Mang thêm cho Lâm tiểu thư một tách trà nóng.”

“Vâng.”

Diệp Đông gật đầu đồng ý.

Lâm Băng Nguyệt nhìn Hiên Viên Thần rời đi như vậy, cô không khỏi dâng lên một chút cảm giác khó tả, muốn gọi anh lại nhưng bóng lưng của anh lại có một vẻ uy nghiêm khó giải thích khiến cô không dám tự phụ.

Diệp Đông lại đưa cho cô một tách trà nóng, sau đó lại đi làm việc, trong cả đại sảnh chỉ có một mình Lâm Băng Nguyệt ngồi, sắc mặt cô có chút cứng ngắc, lúc này không biết phải làm sao, cô đến đây khôn phải là để tìm hiểu về Hiên Viên Thần sao?..

Ai ngờ đâu anh không ngồi cùng cô mà lại đi làm chứ.

Vừa rồi anh nói rằng công việc của anh tiêu tốn hơn 14 giờ một ngày? Trong lòng Lâm Băng Nguyệt không khỏi đau khổ, cô thực sự hy vọng có thể ở bên cạnh anh, giảm bớt gánh nặng cho anh, không muốn anh phải liều mạng làm việc như vậy.

Trình Tuyết Lam và Lý Sâm trở về đã gần 11 giò rưỡi trưa, vừa bước vào đại sảnh đã thấy Lâm Băng Nguyệt đang ngồi uống trà một mình, bà giật mình hỏi: “Con trai dì đâu?”

“Ngài tổng thống xử lý công việc trong phòng làm việc.”

Lâm Băng Nguyệt đứng dậy đáp, trong lòng vui vẻ, dì Lam về là ổn rồi.

Trình Tuyết Lam đương nhiên hiểu rõ Hiên Viên Thần, nếu anh dành nửa tiếng để nói chuyện cùng Lâm Băng Nguyệt thì mọi chuyện coi như thuận lợi rồi. Nhưng mà anh lúc này, vẫn bỏ rơi con gái nhà người ta đi làm, đứa con này đúng là không hiểu phong tình là gì mà.

“Lý Sâm, ông vào gọi nó ra đây.”

Trình Tuyết Lam thúc giục Lý Sâm.

“Vâng.”

Lý Sâm mỉm cười đáp rồi đi về phía phòng làm việc của Hiên Viên Thần.

*“Dì Lam, tổng thống bận rộn như vậy đừng nên làm phiền anh ấy. Con không sao đây, con rất ổn.”

Lâm Băng Nguyệt quan tâm nói.

Lúc này Trình Tuyết Lam không thể làm xấu hình tượng con mình được, bà thở dài một hơi: “Nó bận thì bận chứ, nhưng dù gì con cũng là khách, dì bảo nó bớt chút thời gian nói chuyện cùng con không sao đâu.”

Trong phòng làm việc, Hiên Viên Thần thấy Lý Sâm mở cửa tiến vào không khỏi thở ra một hơi: “Mẹ tôi về rồi à?”

“Vâng, phu nhân gọi ngài qua đó một chuyến.”

Ly Sâm gật đầu trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play