“Lương Diệu à, bài tập hè của Nhất Nặc phiền cháu kiểm tra giúp nó được không, con bé còn mấy câu không hiểu, cháu dạy nó nhé.” Tưởng Lam nhìn thấy Ôn Lương Diệu liền có loại cảm giác nhìn thấy cứu tỉnh.

Con trai thì không ở bên cạnh, bài tập của con gái thì rối tỉnh rối mù, bà và chồng đều không dạy được, con trai lớn thì không ở nhà, vì vậy sinh viên giỏi toàn diện như Ôn Lương Diệu chính là phúc tỉnh của bọn họ.

“Được ạ! Chút nữa cháu sẽ thay bác kiểm tra.” Ôn Lương Diệu ngược lại vô cùng thoải mái đồng ý.

“Bây giờ cách giờ ăn cơm vẫn còn sớm, nếu không thì cháu cứ đi kiểm tra cho em trước, lúc ăn cơm bác sẽ gọi các con.”

Tưởng Lam thực sự lo lắng con gái chưa làm xong bài tập.

“Vâng ạ!”

Ôn Lương Diệu cũng không thích tham gia vào chủ đề của thế hệ trước, cậu nhìn về phía Hình Nhất Nặc: “Nhất Nặc, anh sẽ kiểm tra bài tập cho em.

“Nhất Nặc, lần trước Lương Diệu tới có mua quà cho con, bây giờ con cũng nên tặng cho anh chứ.” Tưởng Lam nói xong liền chào hỏi hai ông bà Ôn gia.

“Mua quà cho anh rồi sao?” Đáy mắt Ôn Lương Diệu hiện lên tia vui mừng, anh có chút chờ mong.

Đôi mắt to của Hình Nhất Nặc không vui trừng anh: “Anh thực sự là thầy giáo dạy toán học kỳ tới của em sao?”

“Phải.” Ôn Lương Diệu trả lời vô cùng rõ ràng.

Hình Nhất Nặc giậm chân: “Ai cần anh dạy em học toán chứ.” Nói xong, cô thở phì phì lên tầng.

Ôn Lương Diệu hơi ngạc nhiên, cô lại tức giận cái gì vậy? Anh bước theo cô lên tầng.

Trong căn phòng công chúa màu hồng, Hình Nhất Nặc ngồi trên ghế bàn học của cô một lời cũng không nói, dường như vẫn đang tức giận với anh.

“Sao vậy?” Ôn Lương Triết lại gần cô hỏi.

“Em không muốn anh dạy em học toán.”

Hình Nhất Nặc khó chịu nói.

“Tại sao?”

“Thì không muốn thôi.”

“Chuyện này đã quyết rồi, anh kèm em một học kỳ, Nhất Nặc, em có áp lực tâm lí sao?” Ôn Lương Diệu híp mắt hỏi.

“Em không có! Em rất tốt chỉ là… chỉ là không muốn anh dạy em.” Hình Nhất Nặc giận dỗi nói, anh không biết lần trước anh xuất hiện ở lớp đã thu hút sự chú ý của toàn bộ nữ sinh.

Nếu mà anh đi dạy toán thế thì anh không phải sẽ trở thành người mà tất cả các bạn học nữ có thể tiếp cận sao?

“Được rồi, đưa quà cho anh! Để anh xem em tặng anh cái gì.” Ôn Lương Diệu đưa tay ra đòi quà.

Hình Nhát Nặc mặc dù tức giận nhưng vẫn kéo ngăn tủ bên cạnh lấy ra một chiếc hộp đồng hồ cho anh: “Em không biết mua gì nên mua cái này, anh xem xem có thích hay không.”

Ôn Lương Diệu cầm lấy, nhìn thấy một chiếc đồng hồ nam tính, anh cong môi cười: “Đẹp lắm, anh rất thích, cảm ơn.”

Nói xong, anh để quà bên cạnh rồi nói với cô: “Lấy bài tập của em ra đây, anh kiểm tra một chút.”

Hình Nhất Nặc yên lặng lấy vở bài tập ra đưa anh: “Vẫn còn mấy câu chưa làm được.”

“Anh dạy em.” Ôn Lương Diệu nói xong rồi lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô, vóc người anh thon dài nho nhã tựa vào chiếc ghế, anh bắt đầu lật vở bài tập kiểm tra những câu hỏi luyện tập mà cô đã làm.

Anh xem rất nghiêm túc, lông mày kiếm khẽ nhếch lên, anh không cần tính bằng máy tính cũng không cần mở sách, dường như anh đều hiểu cả.

Hình Nhất Nặc bên cạnh nhìn dáng vẻ lợi hại của anh, trong lòng không khỏi sinh lòng sùng bái, đối với cô bé như cô mà nói khó khăn lớn nhất chính là làm bài tập.

Nhưng nếu ai có thể trở thành cao thủ ở phương diện này vậy nhất định là thần tượng của cô.

Hình Nhất Nặc chống tay lên hai má, đôi mắt to chớp chớp chăm chú nhìn Ôn Lương Diệu đến ngây người, nhìn khuôn mặt anh tuần của anh đáy lòng Hình Nhất Nặc hiện ra vẻ không vui, sau này các bạn nữ trong lớp đều sẽ sùng bái anh, thậm chí nữ sinh toàn trường cũng đều sẽ thích anh.

Nghĩ đến điểm này, Hình Nhất Nặc cảm thấy ngực mình khó chịu.

“Mười câu em làm sai hết một nửa.” Ánh mắt Ôn Lương Diệu nhìn bài tập ngước lên, nghiêm túc nhìn cô.

Hình Nhất Nặc lập tức hoàn hồn: “A, không thể nào!”

“Ngồi qua đây, anh nói cho em biết sai ở đâu.” Ôn Lương Diệu nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play