Trong biệt thự của Hình Liệt Hàn, Đường Tư Vũ đang chuẩn bị thức ăn trong phòng bếp, Hình Liệt Hàn vẫn đang làm việc trong phòng làm việc, một mình cậu nhóc ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, loay hoay xếp bộ ghép hình của nó, cái đầu nhỏ suy nghĩ rất nhanh, một bộ ghép hình phức tạp mà nó đã hoàn thành được một nửa.

Đường Tư Vũ thỉnh thoảng bước ra thì trông thấy cậu nhóc đang mím chặt cái miệng nhỏ, dáng vẻ nghiêm túc và tập trung kia, thực sự rất giống với Hình Liệt Hàn.

Đường Tư Vũ cũng rất thích làm đồ ăn, Hình Liệt Hàn bảo cô cắt đồ ăn trước, khi nào nguyên liệu đã chuẩn bị xong hết thì anh sẽ tới xào rau.

Tầm sáu giờ, cậu nhóc nghe thấy tiếng xe ở ngoài cửa, nó lập tức cười lên: “Mẹ ơi, cha nuôi và mẹ nuôi tới rồi.”

“Được rồi! Con đi ra đón bọn họ đi.”

Đường Tư Vũ ở trong bếp đáp.

Cậu nhóc lập tức chạy nhanh ra ngoài cửa đón, nhìn thấy Ôn Lệ Thâm và Tô Hi đang xuống xe ở lối vào ngoài sân.

“Cha nuôi, mẹ nuôi, cha mẹ tới rồi.” Cậu nhóc kêu lên ngọt ngào.

“Tiểu Hi.” Tô Hi lập tức đi tới rồi ngồi xổm xuống ôm lấy nó: “Oa, lại nặng thêm rồi!

Cũng cao lên nữa.”

Ôn Lệ Thâm nhìn cậu nhóc này, trong lòng khó nhịn được ghen tị, nói thật, anh rất hi vọng anh cũng có một đứa con trai lớn như vậy.

Sau một giây suy nghĩ, ánh mắt của Ôn Lệ Thâm rơi vào người cô gái đang ôm cậu nhóc, trong lòng anh nghĩ, tại sao năm năm trước anh lại không gặp được cô?

Năm năm trước, Tô Hi vừa ra mắt, anh cũng vừa mới bắt đầu đứng sau điều khiển tập đoàn giải trí Thiên Mộ, lúc đó anh bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm đến chuyện của nghệ sĩ, nên lúc này anh thực sự cảm thấy có chút tiếc nuối.

“Tiểu Hi, mua cho con một món quà, nhìn xem có thích không?” Ôn Lệ Thâm đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, mỉm cười dịu dàng.

Ánh mắt của Đường Dĩ Hi lập tức sáng lên, nhìn món đồ chơi người máy yêu thích của mình, cậu nhóc đưa tay xách lên, khó khăn ngắng đầu, vừa có chút lo lắng vừa nói to với vẻ tràn đầy chờ mong.

“Cảm ơn cha mẹ nuôi đã tặng con quà, cha mẹ cũng phải nhanh chóng sinh một em bé đi! Như vậy thì con mới có bạn chơi cùng!”

Nụ cười của Tô Hi trực tiếp đóng băng nơi khóe miệng, ngay sau đó cô cảm giác có một đôi mắt sâu và sắc bén đang nhìn mình chằm chằm ở bên cạnh, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Được, cha mẹ sẽ sinh sớm một chút.”

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, con rất muốn có một đứa em! Cha mẹ sinh cho con một em trai, một em gái để chơi với con có được không!”

Cậu nhóc ngắng đầu lên, nghiêm túc hỏi.

“Cái này thì phải hỏi mẹ nuôi của con, xem cô ấy muốn sinh khi nào.” Ôn Lệ Thâm ném vấn đề cho Tô Hi.

Cậu nhóc lập tức nhìn Tô Hi đầy mong đợi: “Mẹ nuôi, khi nào thì mẹ sinh em cho conl”

Tô Hi hơi nhức đầu, nhưng trẻ con không biết gì, cô vẫn nhẫn nại, cười nhẹ véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: “Bây giờ mẹ nuôi không có thời gian, đợi khi nào có thời gian thì chúng ta nói chuyện này được không?”

“ÒI” Cậu nhóc nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, sau đó lại tiếp tục hỏi cô như một đứa trẻ thích tò mò: “Mẹ nuôi, làm thế nào mới có thể sinh ra em ạ?”

Tô Hi mặt đỏ bừng, cô thở dài nói: “À… vấn đề này, con còn quá nhỏ, không thích hợp để biết.”

“Muốn sinh em bé thì cha và mẹ nuôi phải cần cố gắng mới có được.” Ôn Lệ Thâm đứng bên cạnh cười nói.

Cậu nhóc cũng không tiếp tục hỏi nữa, nó chớp chớp đôi mắt to nói: “Vậy thì cha mẹ nuôi phải thật có gắng để sinh em bé nhaI Con đi chơi đồ chơi trước đã!”

Nói xong, cậu nhóc dùng hết sức xách đồ chơi của mình vào trong phòng khách.

Phía sau, Tô Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, có chút dở khóc dở cười, cảm giác bị một thằng nhóc bốn tuổi hỏi đến mức không nói lên lời, thật sự khiến cô cảm thấy rất căng thẳng.

“Em nghĩ xem bao giò thì sinh con?” Một giọng nói quyến rũ đột nhiên vang lên sau lưng cô.

Tô Hi quay đầu lại, hơi xấu hổ nói: “Ai nói tôi sẽ sinh con với anh chứ?”

Nói như bọn họ thật sự sẽ sinh con với nhau vậy, Tô Hi không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, mà muốn đi tìm Đường Tư Vũ.

“Nếu không muốn sinh với tôi, vậy em muốn sinh với ai?” Ôn Lệ Thâm lập tức nắm chặt lấy cỗ tay của cô, sắc mặt hơi khó coi nói.

Tô Hi lập tức quay đầu lại, chớp mắt nói: “Không muốn sinh con! Hơn nữa tôi có con trai nuôi là Tiểu Hi, tức là tôi có con rồi!”

Nói xong, Tô Hi đẩy cánh tay của anh ra rồi bước vào trong phòng khách.

Phía sau, Ôn Lệ Thâm khẽ thở dài một hơi, nhưng anh hoàn toàn không trách Tô Hi, cô không muốn sinh con, vì với tư cách là một người nghệ sĩ, đã diễn quá nhiều cảnh cuộc sống vui buồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play