Người đàn ông dần trở nên tỉnh táo lại, mắt anh khẽ chớp, trong mắt phát ra ánh sáng. Cố Thừa Tiêu dạng chân, nâng cơ: thể của cô bơi lên trên mặt nước.

Cô lơ đảng hít lấy mấy ngụm không khí, chờ đến khi cô mở to mắt, nhìn rõ người cứu mình là ai…

“AI” Cô lại hoảng sợ, cơ hồ tách ra khỏi người anh.

Có Thừa Tiêu có chút tức giận kéo cô trở lại, cánh tay nắm chặt thắt lưng cô, hừ lạnh một câu: “Cô cho rằng tôi muốn cứu cô sao? Nếu cô không ngoan ngoãn, tôi liền để cô lại chìm xuống.”

Mặt Hứa Tâm Duyệt tái nhợt, không nhịn được đỏ lên, vừa rồi ở trong nước, tuy đầu óc không tỉnh táo nhưng cô đã thực sự hôn anh.

Có Thừa Tiêu đưa cô đến bậc thang của bẻ bơi, trực tiếp ôm cô đi lên. Cả hai người toàn thân ướt sủng.

Hứa Tâm Duyệt nôn ra mấy ngụm nước, cô ngồi trên mặt đất, lễ phục thuần trắng ướt đầm trở nên trong suốt, càng làm đường nét cơ thể cô rõ ràng.

Có Thừa Tiêu vuốt ngược mái tóc, khuôn mặt tuần mỹ như điêu khắc của anh dù ướt đẫm nhưng vẫn không mắt đi vẻ nam tính mị lực, thậm chí lúc này còn mang chút gợi cảm.

Cố Thừa Tiêu nhìn cô gái vừa rơi xuống nước, ngực cô phập phồng như ẳn như hiện, bất kì người đàn ông nào nhìn thấy đều không khỏi nghĩ nhiều.

Anh cầm lấy tây trang vừa rồi cởi ra ở bên cạnh, ném tới cho cô: “Mặc vào rồi đi đi!”

Hứa Tâm Duyệt thật sự cần y phục để che nữa thân trên, váy bị ướt thật sự trở nên trong suốt.

“Cảm ơn.” Hứa Tâm Duyệt ôm lấy tây trang của anh, ngắng đầu, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.

Cố Thừa Tiêu nhìn cô, lấy điện thoại gọi cho tài xế, anh phải lập tức rời đi, vì người anh cũng đã ướt đẫm.

Hứa Tâm Duyệt khoác tây trang của anh lên, nghĩ đến cô gái vừa rồi đẩy cô xuống nước, sao cô ta phải làm vậy? Là ai sai khiến cô ta?

Cô ta không giống như tiểu thư nhà giàu có, mà giống một diễn viên hơn, nếu như vậy, cô có thể đoán được là ai đã sai khiến cô ta rồi.

Hứa Tâm Duyệt cắn chặt răng, Hứa An An muốn đẩy cô vào chỗ chết sao?

Hứa Tâm Duyệt khoác áo của Cố Thừa Tiêu, cơ thể cô nhỏ nhắn, áo vừa lúc che khuất đùi cô. Lúc cô đi vào thì gặp một nhân viên phục vụ, nhân viên này nghe cô không cẩn thận rơi xuống nước liền muốn giúp cô, Hứa Tâm Duyệt nói nhân viên đi vào tìm một cô gái mặc lễ phục.

màu tím tên là Lê Yên, nói cô phải rời đi. Người phục vụ kia lập tức đi tìm, cô gái mặc lễ phục tím không nhìn lắm, rất nhanh đã có thể tìm thấy Lê Yên, đưa cô ấy sang bên này.

Hứa An An vẫn một mực đợi Cố Thừa Tiêu xuất hiện, cô ta tìm trái tìm phải vẫn không tìm thấy Cố Thừa Tiêu, nhưng cô ta lại nhìn thấy một thân ảnh ở hướng bể bơi.

Hứa Tâm Duyệt.

Cả người cô ướt đẫm, nhưng trên người lại khoác một chiếc áo vest của đàn ông.

Hứa Tâm Duyệt cũng nhìn thấy cô ta, trong mắt cô hiện ra sự phẫn nỗ, mà Hứa An An cũng mặc kệ cô, trong lòng cô ta cũng không chút bát an.

Bắt qua, Hứa An An lại lơ đảng phát hiện chiếc khăn tay trong túi trên chiếc áo mà Hứa Tâm Duyệt đang khoác trên người, có thuê hoa văn màu xanh ngọc, nhìn rất quen mắt.

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô ta, mắt Hứa An An trừng lớn, cô ta lập tức tức giận đi về phía Hứa Tâm Duyệt.

“Tây trang này là ai đưa cho cô?” Cô ta dùng ngữ khí chât vấn hỏi.

Lê Yên cũng vừa đi tới, nhìn thấy cả người Hứa Tâm Duyệt ướt đẫm, Lê Yên đau lòng nắm lấy bả vai cô: “Tâm Duyệt, cậu làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tớ không sao, tớ muốn trở về!” Hứa Tâm Duyệt nói với Lê Yên.

Hứa An An lại vươn tay cản lại, có chút gấp gáp hỏi: “Tây.

trang trên người cô là của ai? Có phải là của Cố Thừa Tiêu không?”

Hứa Tâm Duyệt đột nhiên muốn chọc tức cô ta: “Đúng, là anh ấy cứu tôi, cô vừa lòng chưa?”

Nói xong, cô đẩy tay Hứa An An, được Lê Yên dìu đi về phía cổng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play