Đột nhiên hốc mắt bà ngoại ửng đỏ, rơi nước mắt: “Đây là nhà bà cùng ông ngoại sống hơn ba chục năm, sao bà nỡ đây! Cái gì mà nhà mới, bà không cần, bà chỉ cần sống ở đây thôi, có chét cũng sẽ yên lòng, bà muốn ở củng vong linh với ông ấy, bà biết ông ấy vẫn chưa đi.”

Thiệu Cô liếc nhìn mẹ lắc đầu: “Ba sớm đã đi rồi.”

Hứa Tâm Duyệt cũng không biết nên khuyên bà ngoại thé nào, cô có thể hiểu bà ngoại cố gắng bảo vệ được phần tình cảm ở nơi đây mãnh liệt thế nào.

“Tâm Duyệt, ngày mai cháu đến khách sạn lấy đồ về sớm một chút, dì đi tìm nhà.”

“Được ạ, cháu đến khách sạn một chuyền rồi về.”

Hứa Tâm Duyệt gật đầu.

Bà ngoại cũng không ăn nữa, tức giận về phòng ngủ, Hứa Tâm Duyệt cũng rất thương bà, cô không khỏi nghĩ rốt cuộc là ai muốn phá bỏ nơi này?

Trong biệt thự của Cố Thừa Tiêu, trời tối Hồng Mỹ San dẫn theo đầu bếp bên cạnh bà, mua một chút đồ ăn đến nấu bữa tối.

Cậu nhóc cũng không giận dỗi nữa, không phải không dỗi, mà là lần đầu tiên cậu thấy ba mình nghiêm khắc như vậy, cho nên, cũng biết ầm ï hay không cũng không có lợi ích gì đành ngoan ngoấn.

Nhưng cậu vẫn giấu kỹ mảnh giấy có số điện thoại của Hứa Tâm Duyệt, đợi khi có cơ hội, cậu sẽ gọi điện cho cô.

Ăn cơm xong, Hồng Mỹ San ngồi trên ghế sô pha, không khỏi nhìn con trai: “Thừa Tiêu, đứa trẻ dù sao cũng vẫn cần tình yêu thương của mẹ, không có mẹ trưởng thành bên cạnh là điều đáng tiếc, mặc dù ba của con cũng đi rồi, lúc đó con đã hai hai tuổi, nhưng Tiểu Mục còn nhỏ, thằng bé mới tròn ban tuồi, nó cần thêm một người ở cạnh.”

“Mẹ, mẹ muốn nói gì cứ trực tiếp nói!” Cố Thừa Tiêu bình tĩnh hỏi.

“Chính là sau này để cho Hứa An An có thời gian đến đây ở cùng với Tiểu Mục, mặc dù Tiểu Mục bây giờ không chịu nhận cô ấy, nhưng ở cùng nhiều một chút cũng tốt.”

“Mẹ, mẹ chắc chắn Hứa An An là mẹ của Tiểu Mục sao?”

Có Thừa Tiêu tùy ý hỏi một câu.

Hồng Mỹ San giật mình, lườm anh một cái: “Sao có thể không phải? Hứa An An là nhà tài trợ mẹ đích thân chọn ra, hơn nữa còn là ca phẫu thuật đặt ống nghiệm tại bệnh viện chúng ta, con nói xem, đây còn có thể là giả sao?”

“Ai sinh ra Tiểu Mục?” Có Thừa Tiêu hỏi lại một câu.

“Ai sinh ra điều này không quan trọng, năm đó mẹ một lòng chăm sóc con, chuyện này là bà Hứa làm, đứa trẻ sinh ra giống con biết bao! Giống y hệt con hồi nhỏ vậy.”

Hồng Mỹ San không quên được lúc đứa trẻ mới chào đời, dáng vẻ ôm đứa bé trong lòng bà.

Mặc dù lúc Cố Thừa Tiêu đang hôn mê, không biết mẹ dùng cách này sinh cho anh một đứa con, nhưng anh cũng không kháng cự, huống hồ cậu nhóc đã là sự tồn tại quan trọng nhát trong sinh mệnh anh.

“Được rồi! Mẹ muốn cô ta đến thì để cô ta đến! Néu như: Tiểu Mục không thích cô ta, con sẽ để cô ta ít đến.” Cố Thừa Tiêu mở miệng đồng ý.

“Tiểu Mục sao có thể không thích cô ấy? Huyết mạch tương liên, thằng bé nhát định sẽ thích Hứa An An.” Hồng Mỹ San chắc chắn nói.

“Thời gian không còn sớm nữa, mẹ có muốn ở lại đây nghỉ ngơi không?”

“Cũng được, mẹ muốn ở cùng Tiểu Mục, sự nghiêm khắc của con hôm nay dọa cho thằng bé sợ rồi.”

Hồng Mỹ San có chút trách móc: “Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, sao con lại mắng thằng bé thành như vậy? Còn có, người Tiểu Mục gọi đến cũng là nhị tiểu thư nhà họ Hứa, là người một nhà, con không cần thiết phải ghét người nhà như vậy.”

Cố Thừa Tiêu đương nhiên không thể nói với mẹ, Hứa Tâm Duyệt là người có thể làm bát kỳ công việc nào, anh thản nhiên nói: “Con đối với phụ nữ từ trước nay đều như: vậy.”

“Con ấy à! Nếu như không phải là có Tiểu Mục, nuôi con thành như vậy thì bao giờ mẹ mới có thể có cháu bề đây, đều là một ẳn số mà.”

Hồng Mỹ San oán trách một câu, nhưng nghĩ đến cháu trai cần phải đi tắm, bà mỉm cười đứng dậy đi đến phòng đồ chơi tìm cháu trai.

Có Thừa Tiêu cũng đứng dậy đi vào trong thư phòng, gần đây lượng công việc của anh khá nặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play