Cậu bé còn đang chờ Hứa Tâm Duyệt quay lại, không nghĩ tới lại chờ được gương mặt tức giận của daddy mình.
*“Daddy, sao daddy lại ở đây?” Cậu bé vừa thấy sắc mặt không tốt của daddy có chút chột dạ hỏi.
Có Thừa Tiêu mặc dù tức giận muốn hung hăng giáo huấn thằng nhóc này một phen, nhưng anh vẫn ngồi xổm xuống, đem đứa nhỏ đánh giá tỉ mỉ từng chút, nhíu mày.
hỏi: “Có bị thương không? Là ai dẫn con đến đây?”
Có Dĩ Mục lắc lắc cái đầu nhỏ: “Con không có bị thương nha! Là con tự mình đi vào, bên ngoài nhiều người lắm, rất ôn.”
Mà vệ sĩ làm lạc cậu bé lúc này vội vã đẩy cửa bước vào, thiếu chút nữa đã bị dọa đến phát bệnh tim. Nếu thật sự làm lạc mắt tiểu thiếu gia, trên dưới Cố gia liền lập tức chôn sống hắn.
“Tiểu thiếu gia, cậu làm tôi sợ muốn chết.” Vệ sĩ thở hỗn hến nói, đầu đổ đầy mồ hôi.
“Thật xin lỗi chú, chú Dương.” Cậu bé nhận lỗi lên tiếng.
“Theo daddy về nhà.” Cố Thừa Tiêu vươn tay ôm bé vào lòng, cậu bé ngồi trên khuỷu tay rắn chắc của daddy, ánh mắt lại nhìn về hướng cửa, chờ mong chị xinh đẹp nhanh chóng xuất hiện.
Như vậy bé có thể trực tiếp giới thiệu cho daddy làm quen.
Bắt quá cậu bé cũng có thể cảm giác được việc mình chạy loạn đã chọc cho daddy thật sự tức giận, cho nên bé cũng không dám nói đến chuyện tìm bạn gái cho daddy nữa. Bé chỉ có thể ngoan ngoãn ôm lấy cổ daddy, cùng daddy về nhà.
Nhưng mà cậu bé cũng không lo lắng, bé có số điện thoại của chị xinh đẹp mà! Đoàn người Cố Thừa Tiêu vừa rời đi, Hứa Tâm Duyệt liền đẩy cửa trở về, hậu trường có chút hỗn loạn, nhưng nhân viên công tác đều đã rời đi.
Hứa Tâm Duyệt cũng không nhìn tháy cậu bé lúc nãy ngồi trên sô pha nữa, cô thầm nghĩ nhất định bé đã được người nhà đưa đi rồi. Điện thoại Hứa Tâm Duyệt vang lên, cô nghe máy: “Alo, Mao Mao, mọi người đang ở đâu?”
“Chị Tâm Duyệt, bọn em đã thu dọn xong rồi, đang ở cửa bên cạnh xe đợi chị, chị mau ra đi.”
Hứa Tâm Duyệt thở dài, toàn bộ cố gắng đều uồng phí rồi, Hứa An An nói vài câu liền có thể gạt bỏ toàn bộ tâm huyết của cô, sự tức giận này cô thực khó mà nuốt xuống.
Hứa Tâm Duyệt nói với Lâm Mao Mao: “Mọi người về khách sạn trước đi, chị phải đến nhà bà ngoại một chuyền, ngày mai gặp lại.”
“Được, vậy bọn em về trước đây.” Lâm Mao Mao cùng mọi người đều đã vô cùng mệt mỏi, đều muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Hứa Tâm Duyệt ra khỏi trung tâm nghệ thuật, nhất thời không bắt được taxi, cô cũng không vội bởi vì giờ phút này.
tâm tình cô vô cùng sa sút. Hứa Tâm Duyệt đi thêm một đoạn, cảm xúc cũng bình ổn không ít, cô liền lây điện thoại gọi cho dì nhỏ Thiệu Cô.
“Alo!” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Thiệu Cô cùng âm thanh ồn ào.
“Alo, dì nhỏ, là cháu, cháu về nước rồi.” Thanh âm của Hứa Tâm Duyệt có chút kích động.
Dù có xảy ra chuyện gì thì trước nay trước nay cô ở trước mặt người nhà luôn bày ra vẻ vui vẻ, che giấu những cảm xúc tiêu cực đi.
“Tâm Duyệt, cháu về rồi sao? Thật tốt quá. Mọi người nhớ cháu chết đi được.”
“Bây giờ cháu sẽ đến nhà dì.”
“Đến đi! Dì sẽ xin phép được về sớm.” Thiệu Cô cũng vô cùng vui vẻ. .
ngôn tình ngược“Dạ, cháu lập tức đến.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, lại nghe dì nhỏ nói vài câu rồi tắt máy.
Dì nhỏ giống như mẹ ruột của cô, tám tuổi cô đã ở bên cạnh dì. Dì nhỏ bởi vì gia cảnh nên không được đàn ông yêu thích, hiện tại vẫn chưa có chồng, đang làm việc ở một siêu thị, đã hơn bốn mươi tuổi. Mà trong lòng Hứa Tâm Duyệt, cô luôn muốn báo đáp công ơn dưỡng dục của dì nhỏ và bà ngoại.
Xe thể thao của Hứa An An dừng trước một cửa hàng lễ phục cao cấp, cô ta hiện tại có một tin vui, mặc dù chưa thể công khai nhưng cũng đủ khiến cô ta vui đến sắp điên lên.