“Ừm.” Tưởng Hân Vy gật đầu, cô đẩy cửa xe bước xuống, đạp phải con đường đá dưới chân. Mọi thứ ở đây đều có vẻ rất sơ khai. Những ngọn núi phía xa giống như những con thú khổng lồ đang cheo leo, còn có rừng trúc đung đưa, sao sáng lấp lánh, dải ngân hà rõ nét, không khí phảng phát mùi đất và cỏ.

Hạng Kình Hạo cũng bước xuống, anh đi đến bên cạnh Tưởng Hân Vy, nói với vệ sĩ: “Mọi người lấy hành lí của cô ấy xuống, để hai người trông xe, còn những người khác đi cùng chúng tôi.”

Vệ sĩ lấy hành lí của Tưởng Hân Vy xuống, hai người ban nãy đi trước dẫn đường, những người vệ sĩ còn lại đi sau hai người bảo vệ. Tay của Hạng Kình Hạo tự nhiên nắm chặt lây tay Tưởng Hân Vy.

Đi trên con đường đá không bằng phẳng, Tưởng Hân Vy lâu lâu lại chân này đạp chân kia. Cuôi cùng, cô vịn chặt cánh tay của Hạng Kình Hạo. Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Hạng Kình Hạo lúc có lúc không hiện lên vẻ mừng thầm, có vẻ như bọn họ đã đến đúng chỗ rồi.

Lúc này, anh sâu sắc cảm thụ cảm giác được người con gái này dựa dẫm không tệ chút nào.

“Gâu gâu gâu.” Bỗng một tiếng chó sủa vô cùng hung dữ từ căn nhà cách đó không xa truyền đến, giống như sắp nhào ra cắn bọn họ vậy.

*“AI” Tưởng Hân Vy bị doạ sợ đến mức giang tay ôm chặt lấy Hạng Kình Hạo, vùi mình trốn vào trong lòng anh.

Nghe thấy những tiếng chó sủa kia càng ngày càng tiến lại gần, Hạng Kình Hạo gần như theo bản năng ôm ngang eo cô lên, sợ một con chó không biết tốt xáu sẽ xông đến cắn người, cho dù có cắn cũng để nó cắn anh chứ không được phép cắn người phụ nữ này.

Tưởng Hân Vy vòng tay ôm láy cỗ anh, run lẫy bẩy đầy sợ hãi.

“Đừng sợ, bọn chúng không dám tới cắn đâu.” Hạng Kình Hạo an ủi cô.

Mà lúc này, từ phía đối diện có ánh đèn pin chiếu đến, còn có tiếng của người lớn tuổi mắng nhiết đám chó, đám chó lập tức bị doạ chạy xa, bọn nó chỉ là lâu lâu tìm chút cảm giác tồn tại thôi mà!

Bọn chúng là kẻ bảo vệ của ngọn núi này, thấy có người ngoài xâm phạm vào, bọn chúng đương nhiên phải làm trọn phận sự của mình.

Cách đó không xa, lão trưởng thôn cùng hai thôn dân đi đến, nửa đêm còn có khách đến đây du lịch đến thăm, bọn họ vẫn rất hoan nghênh.

Tưởng Hân Vy có chút ngượng ngùng, nói nhỏ với Hạng Kình Hạo: “Có thể thả tôi xuống được không?”

Hạng Kình Hạo nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, Tưởng Hân Vy rất cảm kích anh. Mà lúc này, lão trưởng thôn với khuôn mặt đen thui, nhưng lại rất thuần phát xuất hiện, ông ta cười híp mắt nói: “Chào mừng các vị khách từ phương xa đến thôn này, hãy đi cùng với chúng tôi, chúng tôi sẽ dẫn mọi người đến nơi ở tạm.”

“Cảm ơn.” Vệ sĩ lên tiếng, lúc này, những người vệ sĩ cũng giảm bớt thái độ thù địch thường ngày, không dám làm cho dân làng ở đây sợ hãi.

Tưởng Hân Vy được Hạng Kình Hạo dắt tay đi theo trưởng thôn cũ đến một nhà trọ nhỏ mới xây cách đây một năm, do tài nguyên có hạn nên các nhà trọ ở đây đều là nhà gỗ.

Dưới hai ngọn đèn sợi đốt, một tòa nhà bằng gỗ hiện ra, lão trưởng thôn quay lại nói với họ: “Chúng tôi vừa hay còn ba phòng, mọi người có sáu người tạm chen chúc nhau nha! Điều kiện ở đây của chúng tôi có hạn, mong mọi người đừng chê trách. “

*Có một nơi để ở, chúng tôi đã rất biết ơn rồi.” Tưởng Hân Vy mỉm cười.

Hai người thanh niên phía sau lão trưởng thôn già nhìn thấy Tưởng Hân Vy thì ánh mắt sáng bừng cả lên, bọn họ chưa bao giờ thấy một cô gái xinh đẹp tinh tế như vậy, da trắng nõn nà, đường nét thanh tú, nữ tính, giống như là một nàng tiên nữ vậy.

“Được rồi, phiền dẫn chúng tôi đến phòng.” Hạng Kình Hạo gật đầu.

Lão trưởng thôn lấy chìa khóa mở cửa, bên trong có hai gian phòng ở lầu hai, một cái ở lầu một, hai người vệ sĩ ở lầu một, hai người còn lại thì đi lên lầu hai.

Lão trưởng thôn đẩy cửa vào, bên trong có hai chiếc giường nhỏ, một căn phòng nhỏ như vậy lại là phòng cho hai người Sau khi nghe xong lời của lão trưởng thôn, Tưởng Hân Vy không khỏi nghĩ đến một việc, ba căn phòng, bọn họ có sáu người, bốn vệ sĩ chiếm hai phòng. Lão trưởng thôn hẳn đã coi cô và Hạng Kình Hạo như một cặp! Đầu Tưởng Hân Vy ong cả lên, nhưng dưới liều kiện như Vậy, cô còn để ý mấy cái này làm gì chứ? “Bên cạnh còn một căn phòng nữa, tất cả đều là phòng đôi. Mọi người có sáu người, vừa y.”Lão trưởng thôn nói.

Ngay lúc này, vệ sĩ nhìn về phía Hạng Kình Hạo, giống như đang chờ mệnh lệnh của anh, nếu Hạng Kình Hạo muốn ở riêng một phòng, họ sẽ trở lại xe để nghỉ ngơi.

Thế nhưng, bọn họ phát hiện thiếu gia lại không ra lệnh như vậy.

“Hạng tiên sinh, uỷ khuất cho anh phải chen chúc chung một phòng với tôi rồi.” Tưởng Hân Vy lại ngược lại nhắc đến vấn đề này trước.

Hạng Kình Hạo cong môi cười: “Không sao cả, chỉ cần em không thấy phiền là được.”

Cho dù Tưởng Hân Vy để ý, thì lúc này cũng không có điều kiện để mà để ý, hơn nữa trên đường anh còn chăm sóc cho cô, còn góp tiền, góp sức, cung cấp vệ sĩ, cô có thể phàn nàn chỗ nào chứ?

“Tất nhiên là tôi không phiền.” Tưởng Hân Vy mỉm cười, vệ sĩ đã mang hành lý của cô vào phòng. “Ở đây của chúng tôi ban đêm hơi lạnh, vậy nên cho dù không có điều hòa như ở thành phố lớn của mọi người, nhưng ban đêm cũng rất mát mẻ. Nhà vệ sinh dùng chung công cộng, phòng tắm cũng ở lầu một. Mọi người tạm bợ một chút nha.” Lão trưởng thôn nhìn nhóm người này, ai ai cũng ăn mặc chỉnh tề, không hề tằm thường, vừa nhìn đã biết là người giàu có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play