Không biết đã qua bao lâu, nghe thấy phía trước có tiếng thở dài trầm thấp, cô đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân thấy cô ngơ ngác, đôi mắt hoa đào quyến rũ sưng lên đỏ hoe, nhòe nhoẹt nước mắt thẫn thờ nhìn mình, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Cô sững sờ hồi lâu mới nhận ra Hoắc Tùng Quân đã quay lại.
Cô muốn lùi lại, nhưng quên mất mình đang bị treo chân, đau đến nỗi mặt mày méo xệch.
Bị Hoắc Tùng Quân kéo vào lòng, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm khàn mang vẻ bất lực: “Chân đau phải không?”
Đúng là anh giận Lạc Hiểu Nhã, cũng rất đau lòng, chấp nhận suy nghĩ rằng mình sẽ không còn lo chuyện bao đồng nữa, nhưng đi được nửa đường, anh lại không yên tâm để có một mình, quay đầu nhìn thì đã thấy cô ngồi bệt xuống đất, ôm gối khóc như một đứa trẻ.
Giống như bị cả thế giới bỏ rơi, khiến anh cũng thấy buồn theo.
Lạc Hiểu Nhã xấu hổ và bối rối, vừa rồi còn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Hoắc Tùng Quân, nhưng trong nháy mắt đã để anh trông thấy mình khóc lóc thảm hại.
Bị chính mình tát vào mặt nhanh như vậy thật sự mất hết mặt mũi.
“Tôi không cần anh thương hại!” Lạc Hiểu Nhã bướng bỉnh trừng đôi mắt màu hoa đào hơi sưng lên nhìn anh.
Hoắc Tùng Quân xoa đầu cô, khẽ cười: “Được, không phải anh thương hại em mà là anh có lòng tốt, giữa đường thấy chuyện bất bình rút dao giúp đỡ”.
“Hoắc Tùng Quân!” Mặt Lạc Hiểu Nhã đỏ lựng, vừa tức giận vừa xấu hổ nhìn anh chằm chằm, cô không phải trẻ con nên không cần anh phải dỗ dành cổ như vậy.
Giọng nói của Hoắc Tùng Quân trầm khàn: “Bây giờ tên anh không phải là Hoắc Tùng Quân, Cô Lạc, xin hãy gọi tôi là… Lôi Phong!”
Lạc Hiểu Nhã: ….
Lúc cô đang hoang mang thì Hoắc Tùng Quân đột nhiên bế cô lên, ôm lấy cô, mở cửa xe, đặt cỗ ngồi tạm vào ghế lái phụ.
Đôi chân trắng nõn và mịn màng lộ ra bên ngoài xe, Hoắc Tùng Quân ngồi xuống, mắt nhìn chăm chú, dùng bàn tay to ẩm áp ôm lấy mắt cá chân lạnh lẽo của cô, cẩn thận cởi giày cao gót của cô.
“Để anh xem vết thương ở chân em”.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay cao đến mức Lạc Hiểu Nhã như bị bỏng, lúng túng định rút chân lại.
Vị trí này quá lúng túng.
Chiếc váy của cô được thiết kế xẻ tà, đôi chân dài miên man lộ ra vô cùng quyến rũ, làn da trắng nõn của cô tỏa sáng dưới ánh trăng như một món đồ sứ trắng mịn.
Ở vị trí của Hoắc Tùng Quân, chỉ cần anh hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những chỗ không nên thấy.
“Hoắc Tùng Quân, không, không cần anh.” Lạc Hiểu Nhã vội vàng che chân lại, đồng thời đẩy vai Hoắc Tùng Quân.
Nhưng đối phương hoàn toàn không nhúc nhích, bắp thịt trên vai căng cứng khiến Lạc Hiểu Nhã đỏ mặt.
“Đừng nhúc nhích, anh đang kiểm tra vết thương ở chân của em” Hoắc Tùng Quân cúi đầu nghiêm túc, ngón tay mảnh khảnh chạm vào da mắt cá chân của cô.
Bàn tay to lớn giữ chặt ngón chân Lạc Hiểu Nhã cô, nhạy bén cảm nhận được được lòng bàn tay anh đang mát xa nhẹ nhàng.
Mặt cô biến sắc, lúng túng muốn nhấc chân còn lại lên, định đá anh ra.
Nhưng Hoắc Tùng Quân để mặc cho cô đá vào vai mình, nhân tiện cởi luôn chiếc giày còn lại và ôm hai chân cô vào trong vòng tay.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, miệng nhoẻn cười: “Hiểu Nhã, thường ngày em sợ lạnh nhất. Hôm nay ăn mặc mỏng manh, chẳng trách chân lại lạnh thế này, để anh sưởi ấm giúp em”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT