Ở khoảng cách gần, cô ta càng cảm nhận được thế nào gọi là đẹp đến bức người, đôi mắt đào hoa đó của Lạc Hiểu Nhã, giống như đang câu dẫn người khác, đôi mắt nhẹ nhàng mở ra đem theo rất nhiều sự phong tình.
Chung Khánh Ngọc có thể nghe được tiếng thở của bọn đàn ông xung quanh.
Cô không phải là chưa từng gặp qua Lạc Hiểu Nhã, ngày trước khi gặp cô ta ở nhà hàng, cô ta cũng xinh đẹp như vậy, nhưng bởi vì đôi mắt không nhìn được của cô ta, nên nhìn cô ta có vẻ không có sức sống, đôi mắt thờ thần vô hồn.
Lúc đó cô ta mặc quần áo bình thường, không trang điểm gì cả, mà đã xinh đẹp như vậy, chứ đừng nói đến bây giờ.
Nếu như để Hoắc Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ của cô ta bây giờ, sợ là sẽ càng khó quên được người phụ nữ này hơn.
“Cô có biết đây là buổi tiệc riêng của nhà họ Lâm không, cô là thiên kim của gia đình nào, có nhận được thư mời không?” Chung Khánh Ngọc vừa mở miệng đã ép người quá đáng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lạc Hiểu Nhã, trong ánh mắt cô ta đem theo sự đố kỵ.
“Thư mời sao?” Lạc Hiểu Nhã cười một cái: “Quả thật là không có!”. Lúc đó Lâm Bách Châu nói sẽ qua đón cô, vậy nên căn bản là không đưa cho cô thư mời.
Chung Khánh Ngọc nghe xong câu này cô ta thờ phào một câu, cô ta càng thêm quả quyết, Lạc Hiểu Nhã chắc là biết được Hoắc Tùng Quân sẽ tới tham gia bữa tiệc, vậy nên mới cố ý tìm tới tận đây.
Trong mắt cô ta thoáng qua sự đắc ý và châm chọc: “Không có thư mời, gọi xe taxi tới đây, mặt cô cũng dày thật đấy. Nhân lúc tôi chưa gọi bảo vệ, thì cô nhanh chóng cút khỏi đây đi, đừng để đến lúc trước mặt tất cả mọi người bị đuổi ra ngoài, cô càng không có đường lui đâu.”
Cách Lạc Hiểu Nhã xuất hiện sau khi từ trên xe taxi xuống và ngoại hình nổi bật khiến mọi người trên đường đều chú ý đến cô. Đến khi Chung Khánh Ngọc đi tới, không ít người lại dựng tại lên để nghe ngóng xem rốt cuộc cô gái này có thân phận thế nào..
Nhưng đến khi nghe thấy cô gái này không có thư mời và Chung Khánh Ngọc bảo cô cút đi thì những người quanh đó lại xì xầm bàn tán.
“Đúng thật rồi, có khi đây là một cô nhân tình bao nuôi chuyên đào mỏ. Đến cả thư mời cũng không có mà cũng đòi vào dự tiệc, cũng không xem lại xem thân phận của mình là gì?
“Cứ nghĩ rằng mình có một khuôn mặt xinh đẹp là có thể được gả vào nhà giàu sao? Con gái bây giờ chẳng lẽ đều mặt dày như vậy?”
Chung Khánh Ngọc nghe thấy những lời bàn tán bên cạnh nên cũng nhướn mày nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Cô nghe thấy chưa, mau chóng cút đi!”
Lạc Hiểu Nhã nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Chung Khánh Ngọc một lượt rồi cười nhếch mép: “Cô là ai vậy, là nhân viên bảo vệ của bữa tiệc này sao? Sao lại mất lịch sự như vậy, một lát nữa tôi sẽ phản ánh với nhà họ Lâm về sau không dùng những bảo vệ không có giáo dục như vậy nữa.”
Khuôn mặt Chung Khánh Ngọc biến sắc, cô ta giận quá hóa giận: “Tôi là khách tới tham gia buổi tiệc này, là khách!”
“À, hóa ra là như vậy” Lạc Hiểu Nhã giả vờ như rất kinh ngạc: “Cô không nói thì thôi thật sự không biết. Dù sao trên nhìn cô tôi cũng có cảm giác con chó sắp cắn người, đúng là rất đáng sợ đấy”.
“Cô, cô nói ai là chó cắn người?” Chung Khánh Ngọc vô cùng khó chịu rồi nói nhỏ vừa đủ hai người nghe: “Lạc Hiểu Nhã, cô đứng không biết tốt xấu. Tôi biết thừa mục đích hôm nay cô đến đây làm gì. Hoắc Tùng Quân đã đính hôn với An Bích Hà rồi, cô có cố bám lấy cũng không có kết quả gì tốt đẹp đâu. Tôi khuyên cô nên biết thức thời một chút mau rời khỏi đây đi, kẻo không lát nữa không biết để đâu cho hết nhục”
Sắc mặt Lạc Hiểu Nhã trở nên lạnh lùng hơn, cô mím môi: “Chẳng trách cô lại cứ tới gây chuyện với tôi, là cô làm theo ý của An Bích Hà đúng không? Cô ta đâu?”
Vừa nghe tới cảm tên An Bích Hà, trong lòng cô không khỏi dâng lên sự hận thù. Đôi mắt hình hoa đào của cô trở nên tức giận và tối hơn. Điều đó là Chung Khánh Ngọc sợ hãi lùi về đằng sau một bước.
Trông Lạc Hiểu Nhã có vẻ rất khí thế, rõ ràng lần trước An Bích Hà gặp cô, trông cô vẫn còn yếu đuối và dễ bắt nạt.
Đúng lúc này một tiếng phanh xe chói tai vang lên, mọi người cùng nhìn sang thấy một chiếc ô tô màu đen vừa đậu ở cửa.
Hai mắt Chung Khánh Ngọc sáng lên, là An Bích Hà tới.
Tài xế xuống xe, cung kính mở cửa ra. An Bích Hà bước xuống, cô ta mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực màu trắng, bờ vai và chiếc cổ trang tú lộ ra bên ngoài. Chiếc váy trắng xòe rất rộng khiến cô ta càng đi càng nổi bật.
Ngũ quan xinh đẹp, trang điểm tinh tế khiến người ta thoạt nhìn cứ ngỡ là một công chúa đi đang du ngoạn. Nhưng vẻ kiêu ngạo hiện lên giữa hai lông mày của cô ta đã khiến sự thanh tú này không còn nữa, khiến An Bích Hà trông vô cùng dữ tợn và không dễ trêu vào..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT