“Các người buông ra, tôi tự đi được” Ngô Thành Nam xấu hổ tìm cách thoát khỏi bọn họ, vẻ mặt u ám bước lên xe.
Lúc trở lại nhà họ Ngô, Ngô Thành Nam nhìn thấy mấy chiếc xe thể thao đỗ ngay ngoài cửa thì cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng rất nhanh, sắc mặt từ u ám thành đen như đáy nồi.
Những chiếc xe này đều là xe của đám cháu ngoại nhà họ Ngô.
Tại sao bọn họ lại đến nhà chính nhà họ Ngô?
Trong lòng Ngô Thành Nam có một dự cảm không lành, anh ta bị người phía sau nhắc nhở hai lần, mới nhắm mắt đi vào trong.
Vừa mới đi vào đã nhìn thấy ông cụ Ngô đang ngồi ở phòng khách, đám cháu ngoại kia thì ngồi ở đối diện ông ta, còn vô cùng thân thiết khoe mẽ ở trước mặt ông cụ, thay phiên nhau nói, người này nối tiếp người kia, bầu không khí nhìn thoáng qua có vẻ vui vẻ hòa thuận.
Vừa thấy Ngô Thành Nam đi vào, nụ cười trên khuôn mặt của ông cụ Ngô cũng biến mất, ông ta khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị, khoát khoát tay với đám cháu ngoại, nói: “Mấy đứa cứ về trước đi đã, nhớ kỹ những lời mà ông vừa mới nói, về sau ông sẽ đi kiểm tra lại. Ngô Thành Nam, theo ông vào thư phòng”
Nói xong ông cụ Ngô cũng rời khỏi phòng khách, đi lên lầu.
Đám cháu ngoại cũng lần lượt đứng lên rời đi, lúc đi ngang qua Ngô Thành Nam thì cả đám đều cười phá lên, nụ cười mang đầy sự hả hê và châm chọc.
“Ôi đây không phải là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngô chúng ta, Ngô Thành Nam sao?
Sao bây giờ lại trở về rồi? Hình như lâu lắm rồi chưa thay quần áo nên trên ống quần toàn là bùn đất thôi vậy nhỉ?
Trong đám đi ngang qua Ngô Thành Nam, đột nhiên có một tiếng nói vô cùng kỳ quái vang lên.
Nghe vậy Ngô Thành Nam mới vô thức cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, đúng là trên ống quần có dính một chút bùn đất, chắc là do hôm qua lúc đi tìm Hoắc Tùng Quân bị dính lên lúc nào không biết. Quần áo trên người cũng là quần áo của ngày hôm qua, vì đã mặc hơn một ngày một đêm nên nhìn thoáng qua vô cùng nhăn nhúm, khiến dáng vẻ của anh ta trở nên chật vật hơn bao giờ hết.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ không xong rồi, do thời gian gấp gáp quá nên anh ta quên thay quần áo rồi.
Ngô Thành Nam không rảnh cãi nhau với mấy người này, đang chuẩn bị rời đi, định nhân cơ hội này về phòng để thay quần áo, ai ngờ lại nghe được một người khác nói: “Người thừa kế duy nhất cái gì chứ, anh không nhớ những lời mà ông vừa nói sao? Ông nói là ông đã đồng ý cho chúng ta đến nhà họ Ngô làm việc để tích thêm kinh nghiệm rồi mà, hươu về tay ai còn chưa biết chắc được”
Vừa nghe thấy câu này, bước chân của Ngô Thành Nam khựng lại, sắc mặt anh ta trắng bệch.
Anh ta có chút hung dữ, quay đầu lại nhìn đám cháu ngoại, cắn răng nói: “Chúng mày vừa nói cái gì?”.
“Ôi chao, anh Thành Nam vẫn chưa biết chuyện này ư?” Người đó cười, dáng vẻ rất ngứa đòn, nhìn thấy Ngô Thành Nam vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn nghe lời ở trước mặt ông cụ Ngô giờ đang hung dữ thì vô cùng hả hê.
“Sáng sớm hôm nay ông cụ đã cho người gọi bọn tạo đến nhà họ Ngô, muốn bọn tao đến nhà họ Ngô để học tập, không phải học từ tầng dưới chót, mà vừa vào đã lên làm quản lý luôn. đấy”
Người kia vừa nói hết, người bên cạnh cũng nở nụ cười khoái chí: “Không biết là mày đã làm cái gì mà có thể khiến cho ông cụ thất vọng về mày như vậy, đến mức mà gọi hết đám cháu ngoại về đây. Ngô Thành Nam, không phải là mày luôn tự kiêu cho rằng mình là người thừa kế duy nhất trong lòng của ông sao? Mày nói cho tao biết ông làm như vậy là có ý gì nhỉ?”.
Suýt chút nữa thì Ngô Thành Nam tức đến mức cắn rách môi của mình, anh ta phải dùng hết sức mới có thể khống chế được tâm trạng của mình, nhìn chằm chằm vào những người trước mặt như là hận không thể đẩm cho một đấm. .
Kiếm Hiệp HayNhưng Ngô Thành Nam biết, anh ta không thể làm như vậy. Bởi vì đây là nhà họ Ngô, mà ông cụ ghét nhất là những ai không nghe theo lời dạy bảo, gây chuyện thị phi.
Nhưng ở trong lòng anh ta cảm thấy không cam lòng, anh ta sợ rằng anh ta đã bỏ ra thời gian bao nhiêu năm nay, vô cùng vất vả mới có thể lấy lòng được ông cụ Ngô và bò được tới vị trí như bây giờ ở trong công ty, đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết và nỗ lực. Đáng lẽ lúc này là khoảng thời gian anh ta vô cùng hài lòng, anh ta có cảm giác mình nhất định là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngô.