Hoắc Tùng Quân có chút sửng sốt, ánh mắt dịu dàng không thể tin nổi nhìn khung cảnh trước mắt mãi cho đến khi biết được Triệu Khôi Vĩ xách đồ tới, đẩy cửa phòng bệnh ra thì ánh mắt của anh mới nhìn đi chỗ khác.
Triệu Khối Vĩ thấy Hoắc Tùng Quân đã tỉnh lại, hứng khởi muốn chào một tiếng, vừa mới nói được một chữ thì… Hoắc Tùng Quân làm động tác ra hiệu cho anh ấy im lặng, chỉ chỉ vào Lạc Hiểu Nhã.
Lúc này Triệu Khôi Vĩ mới để ý thấy Lạc Hiểu Nhã đang nằm dựa vào giường bệnh ngủ, anh ấy có chút ngạc nhiên rồi bỏ đồ vật trong tay xuống, làm theo lời của Hoắc Tùng Quân, giúp anh gỡ tay của mình ra khỏi tay của cô.
“Tại sao cô Lạc lại ngủ ở đây?” Triệu Khôi Vĩ nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Tùng Quân cẩn thận bể cô về giường bên cạnh, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi mới quay lại nhỏ giọng trả lời anh ấy: “Nửa đêm tôi lên cơn sốt cao nên cô ấy ở bên cạnh chăm sóc cho tôi”
Trong lúc Hoắc Tùng Quân nói chuyện, ánh mắt anh vẫn dính lên người Lạc Hiểu Nhã không rời, đôi mắt bình thường luôn lạnh lùng, trong suốt này lại tràn ngập sự dịu dàng.
Mặc dù tối hôm qua ý thức của anh không được tỉnh táo lắm, nhưng anh vẫn nhớ được rằng Lạc Hiểu Nhã đã dùng khăn ướt lau mặt cho anh, nắm chặt lấy tay anh, nhẹ nhàng an ủi anh, hỏi bác sĩ những việc cần phải lưu ý.
Triệu Khôi Vĩ nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Tùng Quân, lại nhìn sang Lạc Hiểu Nhã, trong lòng càng cảm thấy ấm áp hơn.
Bảo sao tổng giám đốc Hoắc lại chịu thua cổ Lạc, bởi vì cô ấy có thể làm ra những chuyện khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
“Ra ngoài rồi nói chuyện.” Hoắc Tùng Quân nói rồi trực tiếp đi ra khỏi ngoài phòng bệnh.
Triệu Khôi Vĩ cũng xách cặp lồng cháo ở trên bàn lên, đi theo anh ra ngoài.
Mấy phút sau, hai người ngồi ở trên chiếc ghế đá bên ngoài bệnh viện, Triệu Khôi Vĩ đưa cặp lồng cháo cho Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hoắc ăn chút gì đó đi ạ”
Tối hôm qua anh ấy với cô Lạc chỉ ăn chung một ổ bánh mì nên bây giờ chắc chắn sẽ đói bụng. Hoắc Tùng Quân không từ chối, mặc dù đang rất đói bụng nhưng động tác anh vẫn từ tốn, thanh nhã, cao quý.
Một lúc sau anh ăn xong cháo, nhẹ nhàng lau miệng rồi nhìn Triệu Khôi Vĩ nói: “Chúng ta đã chuẩn bị xong hết hồi, có thể ra tay được rồi”
Triệu Khôi Vĩ nhất thời sửng sốt: “Nhanh như vậy sao?”
Triệu Khôi Vĩ vừa nói xong, trong nháy mắt, đôi mắt của Hoắc Tùng Quân trở lại dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi: “Vốn dĩ còn muốn đợi một thời gian nữa, nhưng bọn họ lại dám làm ra những chuyện này, vậy thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn, có gan làm thì phải có gan chịu”.
Triệu Khôi Vĩ nhìn thấy dáng vẻ u ám của anh, trong đầu chỉ hiện lên một câu. Không nên tùy tiện chạm vào vảy ngược của rồng, chạm vào sẽ chết ngay lập tức.
Lạc Hiểu Nhã giống như chiếc “vảy ngược” của Hoắc Tùng Quân, lần này Ngô Thành Nam và An Bích Hà không chỉ chạm vào “vảy ngược của rồng” mà còn muốn “cưỡi lên đầu rồng” nữa.
Triệu Khôi Vĩ nghiệm mặt lại, vội vàng nói: “Dạ, tôi sẽ đi thông báo cho những người khác. À đúng rồi.”
Dường như anh ấy nhớ ra điều gì đó, nói với Hoắc Tùng Quân: “Sáng sớm hôm nay ông cụ đã dẫn người tới nhà họ Ngô, chắc giờ cũng đã tới nơi rồi.”
Hoắc Tùng Quân nhớ tới ngày hôm qua, sau khi họ được cứu về, ông cụ đã nói sẽ đi đòi lại công bằng cho anh, không ngờ rằng lại nhanh như vậy.
Khóe môi của anh khẽ nhếch lên một nụ cười, không khí xung quanh cũng ấm áp hơn một chút, vẻ mặt cũng không còn u ám như hồi nãy.
“Cậu có mua cháo cá không?” Hoắc Tùng Quân đột nhiên hỏi một câu.
Triệu Khôi Vĩ sửng sốt một chút, lắc đầu: “Tôi không mua cháo cá”
Hoắc Tùng Quân nhìn về phía anh ấy, dặn: “Đợi một lúc nữa khi nào Hiểu Nhã tỉnh lại thì cậu đi mua một phần cháo cá mang tới cho cô ấy”
Lạc Hiểu Nhã thích ăn nhất là cháo cá, nếu như vừa tỉnh dậy có thể ăn được cháo cá thì nhất định cô ấy sẽ vui lắm đây.
Nhìn thấy Hoắc Tùng Quân vui vẻ rời đi, Triệu Khôi Vĩ vừa dọn dẹp hộp đồ ăn, vừa lắc đầu thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT