Ông nội khó khăn lắm mới xuống núi, anh sao có thể không trở về nhà được. Nhưng anh ngược lại muốn nhìn xem, mẹ của anh rốt cuộc đang giở trò gì!

Xe nhanh chóng tới nhà cũ, Hoắc Tùng Quân vào cửa, nhìn thấy ông nội ngồi ở trên ghế sa lon uống trà, bố Hoắc đang đối diện cửa liếc nhìn anh trở lại, vẻ hèn nhát trên mặt được quét sạch rồi vội vàng vẫy tay với anh.

“Tùng Quân, con trở về rồi, mau tới uống trà cùng ông nội con đi. Hôm nay mẹ con tự mình xuống bếp, bố đi vào bếp xem một chút.”

Nói xong không đợi anh trả lời liền chạy vào phòng bếp như một làn khói, giống như là phía sau có sói đói đang đuổi theo ông ấy vậy.

Hoắc Tùng Quân mặt đầy vẻ không biết làm sao, người mà bố Hoắc sợ nhất chính là ông nội. Ở trước mặt ông cụ dù thở mạnh cũng không dám, một giây cũng không ở tiếp được.

“Cái đồ không có tiền đồ” Ông cụ mở mắt liếc nhìn về phía phòng bếp một cái rồi hừ lạnh một tiếng.

Thằng con trai này của ông có ưu điểm duy nhất là sinh cho nhà họ Hoắc một đứa cháu trai không thua kém ai, trừ cái đó ra thì chẳng có tác dụng nào hết.

“Ông nội!” Hoắc Tùng Quân chào ông cụ một tiếng rồi cởi áo khoác ra ngồi xuống đối diện ông.

Ông cụ nhìn thấy đứa cháu mà mình yêu quý nhất thì vẻ mặt ấp áp, rót cho anh một ly trà rồi hỏi: “Về rồi à, mọi chuyện như thế nào rồi?”

“Đều giải quyết xong rồi ạ!” Hoắc Tùng Quân nâng ly trà lên ly đang chuẩn bị uống, đột nhiên nhìn thấy trong phòng bếp lao ra một bóng người, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo.

An Bích Hà mặc một chiếc tạp dề, mặt tươi cười chạy về phía Hoắc Tùng Quân, giọng ngọt ngào nói: “Tùng Quân, cuối cùng anh cũng đi công tác về rồi, bên ngoài có lạnh không, đồ ăn sắp làm xong rồi.”

“Sao cô lại ở đây?” Hoắc Tùng Quân cau mày hỏi, thảo nào mẹ lại ép mình về đây dùng cơm, hóa ra mục đích là đây.

An Bích Hà nghe thấy giọng điệu chất vấn của anh thì nụ cười trên mặt biến mất, cắn môi dưới rồi ấm ức nói: “Chúng ta đính hôn một năm, suốt một năm nay, chúng ta gặp nhau không tới hai lần, em… em chỉ là nhớ anh rồi, cho nên mới mặt dày tới đây. Tùng Quân, có phải anh không chào đón em không?”

Ông cụ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, điều này không phải là quá rõ ràng sao, tại sao cô gái này còn muốn hỏi nhiều như vậy.

“Làm gì có chuyện đó, cháu là vị hôn thê của nó, Tùng Quân làm sao có thể không chào đón cháu chứ” Mẹ Hoắc từ phòng bếp đi ra, nghe thấy lời này liền vội vàng trấn an cô ta, kéo cô ta vào phòng bếp: “Nào, còn có hai món ăn, tới giúp bác gái một cái”.

Sau khi hai người đi vào trong, tâm trạng đang tốt đẹp của Hoắc Tùng Quân khi nhìn thấy ông nội ngay lập tức bị hủy hoại, khắp mặt đều là vẻ âm trầm.

Ông cụ nhàn nhạt hợp một ngụm trà rồi nói với anh: “Tùng Quân, ánh mắt của cháu không tốt, vị hôn thê này của cháu lòng dạ hẹp hòi, đôi mắt đó tính toán quá nhiều, ông không thích

Hoắc Tùng Quân nghe thấy ông nội nói vậy, một hợp uống cạn trà trong ly. Nếu như biết An Bích Hà ở chỗ này, dù có nói như thế nào anh cũng sẽ không trở lại chuyện này.

“Trà phải từ từ mà thưởng thức uống giống như cháu, chính là trâu nhai mẫu đơn, lãng phí cả loại trà thượng hạng”.

Hoắc Tùng Quân cười một tiếng: “Cháu vốn dĩ là người tầm thường”. Ông cụ Hoắc nhìn anh một cái, thu lại chiếc ly trước mặt anh.

Hoắc Tùng Quân nhìn bộ dáng hẹp hòi của ông nội, khẽ nói: “Sao ông nội lại đột nhiên trở về nhà, là sống ở trên. núi không hài lòng sao ạ?”.

“Là mẹ cháu cầu xin ông mấy ngày liền, cố ý để cho ông trở về” Ông cụ không hề giấu giếm, cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Bà ấy để cho ông khuyên nhủ cháu, để cho cháu cùng cô gái nhà họ An kia kết hôn sớm một chút.”

Hoắc Tùng Quân cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén: “Ông nội, trước đây cháu đã từng nói, chuyện kết hôn của cháu tự mình cháu có thể làm chủ”

“Phải, là cháu đã từng nói vậy.” Ông cụ ngẩng đầu lên, ông ấy đã lớn tuổi rồi, ánh mắt có chút đục ngầu, thế nhưng lúc nhìn người lại tràn đầy khí thế: “Gần đây cháu lại bắt đầu mất ngủ đúng không, ông thấy cháu gầy đi rất nhiều”

So với một năm trước, Hoắc Tùng Quân gầy đi quá nhiều, ngũ quan lạnh lùng lập thể, gầy tới mức thấy góc cạnh rõ ràng, nhìn có mấy phần phiền muộn, căn bản không có bộ dáng hăng hái như trước nữa.

“Chỉ là dạo gần đây công việc của cháu quá bận…”

“Ông thấy cháu vẫn là chưa thoát ra được!” Ông cụ ngắt lời anh, một câu vạch trần sự thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play