Sau khi Hoắc Tùng Quân rời đi, Lâm Bách Châu mới từ khúc quanh đi ra, nhìn theo phương hướng mà chiếc xe rời đi, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười nhạt.
“Bác sỹ Lâm!” Sau lưng truyền tới giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Lạc Hiểu Nhã.
Anh ta thu lại nét lạnh lùng trên mặt, ánh lại trở nên ôn hòa lần nữa, nhìn cô lon ton chạy tới rồi nhắc nhở: “Trên sàn trơn trượt, đừng chạy quá nhanh”.
Lạc Hiểu Nhã dừng lại trước mặt anh ta rồi thở hồng hộc, cô sợ lạnh nên mặc rất dày, giống như một con chim cánh cụt tròn tròn vậy, lông màu trắng trên mũ làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sáng như ngọc của cô, vừa kiều diễm lại vừa trong sáng.
“Bác sỹ Lâm, tôi đã tìm rồi nhưng không tìm được ví tiền, có phải anh nhớ nhầm rồi không!”.
Sở Minh Nguyệt lúc này cũng đi tới rồi nói với anh ta: “Tôi cùng Hiểu Nhã tìm cả nửa ngày, cũng hỏi nhân viên rồi, quả thật không có phát hiện anh làm rơi ví tiền”
Lúc này Lâm Bách Châu mới giả vờ bày ra dáng vẻ mình nhớ ra, cười nói: “Xin lỗi, tôi quên mất, ngày hôm qua lúc thu dọn đồ đạc, vô tình mang tiền túi ném vào trong va ly rồi, khiến các cô chạy vô ích một chuyến”
“Không sao, ví tiền không bị mất là được.” Lạc Hiểu Nhã xua tay một cái, kéo va ly của mình đi ra ngoài: “Mau đi ra ăn cơm đi, tôi sắp chết đói rồi”
Chờ cho cô đi xa một chút, Sở Minh Nguyệt mới quan sát Lâm Bách Châu từ trên xuống dưới một cái, thấy anh ta sắc mặt dửng dưng, bộ dáng dịu dàng mềm mại trên khuôn mặt đeo chiếc kính gọng vàng thì khẽ lắc đầu một cái.
Hẳn là không phải như cô nghĩ chứ, người như Bác sỹ Lâm vừa nhìn thì chính là một người rất tỉ mỉ, làm sao có thể có sơ suất lớn như vậy được, ngay cả ví tiền có để ở trên người hay không cũng không nhớ.
Sao cứ có cảm giác giống như vừa nãy anh ta đang có ý tách hai người các cô ra vậy. .
ngôn tình hayLâm Bách Châu chú ý tới ánh mắt của cô ấy liền nhìn về phía cô ấy rồi cười nói: ” Cô Sở, làm sao vậy, tại sao lại nhìn tôi như vậy?”
Sở Minh Nguyệt lắc đầu một cái: “Không có gì!” Chắc là cô ấy nghĩ nhiều rồi.
Lâm Bách Châu cúi đầu cười một tiếng, chính là anh ta cố ý. Ở thành phố An Lạc nhiều năm như vậy, anh ta cùng Hoắc Tùng Quân là người sống cùng một vòng, liếc mắt một cái liền nhận ra biển số xe của anh, cho nên mới có ý tách Hiểu Nhã cùng Sở Minh Nguyệt ra.
Mặc dù bọn họ sớm muộn phải gặp mặt nhau, nhưng ít nhất bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Trên xe, Triệu Khôi Vĩ không ngừng nhìn Hoắc Tùng Quân, biểu tình vừa ngạc nhiên lại vừa kinh ngạc.
Vừa rồi Tổng giám đốc Hoắc xông xuống xe thất lễ nói chuyện cùng với một cô gái, anh ta còn tưởng rằng Tổng giám đốc Hoắc cuối cùng cũng từ bỏ Lạc Hiểu Nhã rồi. Nhưng không ngờ được rằng một phút sau đã quay lại xe rồi xem tài liệu trong xe như trước.
Nhưng điểm khác so với trước đây chính là phần tài liệu đó được anh cầm trên tay mười phút rồi mà vẫn chưa lật sang trang mới.
Có gì đó không đúng lắm, cực kì không đúng!
Đang mải suy nghĩ thì Hoắc Tùng Quân đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp: “Triệu Khôi Vĩ!”.
“Vâng, Tổng giám đốc Hoắc!” Triệu Khôi Vĩ giật mình, vội vàng trả lời.
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân sâu thẳm: “Tôi mới vừa mới nghe thấy giọng nói của Hiểu Nhã!”
“Hả?” Triệu Khôi Vĩ hơi sửng sốt, thảo nào vừa nãy tổng giám đốc Hoắc lại vội vàng và thất thổ tới như vậy mà lao xuống xe.
“Cậu có nghe thấy không?”
Triệu Khôi Vĩ lắc đầu: “Không có, tôi không nghe thấy giọng nói của Cô Lạc”.
Anh ta vừa nói dè đặt nhìn tổng giám đốc nhà mình một cái: “Tổng giám đốc Hoắc, có phải dạo gần đây anh lại bắt đầu mất ngủ hay không, có cần tôi giúp anh liên lạc với Châu Hữu Thiên không”
“Không cần!” Hoắc Tùng Quân lạnh giọng từ chối, gấp tài liệu trong tay lại, thân thể tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cảnh sắc lao vùn vụt bên ngoài cửa sổ, thần sắc phức tạp.
Ngay cả Triệu Khôi Vĩ cũng không nghe thấy giọng nói của Hiểu Nhã, xem ra thật sự là anh sinh ra ảo giác mà nghe nhầm rồi. Hiểu Nhã, Hiểu Nhã của anh…