Châu Hữu Thiên kêu gào một tiếng, tiến lên trước bóp cổ Lâm Bách Vĩ, hai người đánh nhau.
Lâm Bách Châu không hề quan tâm đến hai người như trẻ con bên cạnh, đứng bên đường, đèn đường kéo dài hình bóng của anh ta.
Lúc này trên mặt Lâm Bách Châu không hề có sự dịu dàng và ý cười, khí tức trên người lãnh đạm lại tràn đầy ưu thương.
Châu Hữu Thiên nhìn anh ta như vậy, ra hiệu cho Lâm Bách Vĩ nhìn qua.
Lâm Bách Vĩ thở dài: “Cậu về trước đi, tớ đưa em trai tớ về nhà”
Sau khi Châu Hữu Thiên đi, Lâm Bách Vĩ đi đến trước mặt Lâm Bách Châu, cười nói với anh ta: “Bách Châu, về nhà thôi, bố mẹ vừa gửi tin nhắc nói ở nhà đã làm món điểm tâm mà em thích ăn nhất rồi đấy”
Lâm Bách Châu nhướng mi, nhìn Lâm Bách Vĩ, mím môi, đột nhiên nói: “Anh, có phải anh đã sớm đoán trước được kết cục của hôm nay rồi đúng không? Cho nên mới luôn ngăn cản em phát triển tình cảm với Hiếu Nhã” . Truyện hay luôn có tại * ТRUМTRU YEN. OгG *
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Lâm Bách Vĩ cứng lại, một lúc lâu sau mới tiến lên trước vỗ vai Lâm Bách Châu: “Bị em phát hiện rồi”
Lâm Bách Vĩ nhìn lên bầu trời, thời tiết tối nay không tốt lắm, bị mây đen bao phủ, đến cả một ngôi sao cũng không có.
“Lạc Hiếu Nhã và Hoắc Tùng Quân vướng mắc rất sâu, không phải chỉ vì một chút chuyện mà có thể tách ra được. Ba năm mà Hoắc Tùng Quân kết hôn đó, mặc dù không nhắc đến Lạc Hiếu Nhã trước mặt chúng ta, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra sự thâm tình, điều này không thể lừa đối được”
Ba năm đó, mỗi lần bọn họ ra ngoài ăn cơm, chỉ cần có thức ăn ngon, Hoắc Tùng Quân đều sẽ đóng gói mang về, Mỗi lần bọn họ đều cho rằng Hoắc Tùng Quân mang về cho người làm, nhưng hôm nay nhìn thấy những món mà Lạc Hiếu Nhã thường ăn, Lâm Bách Vĩ đã biết.
Mỗi lần Hoắc Tùng Quân mang về nhà, đều là món Lạc Hiếu Nhã thích ăn.
Còn có rất nhiều lần, Lâm Bách Vĩnhìn thấy Hoắc Tùng Quân tự mình lái xe, lượn gần nửa thành phố An Lạc đến đến một cửa hàng hẻo lánh chỉ để mua bánh kem.
Hôm nay khi nói chuyện với Sở Minh Nguyệt, cô ấy cũng vô thức nhắc đến nhà hàng bánh kém đó, chính là nhà hàng mà Lạc Hiếu Nhã thích ăn từ bé.
Ở nơi mà bọn họ không nhìn thấy, Hoắc Tùng Quân đối với Lạc Hiếu Nhã thật sự tốt đến tận xương cốt, hành vi trong vô thức này, e rằng lúc đó Hoắc Tùng Quân cũng không nhận ra.
Nghe anh trai nói xong những lời này, Lâm Bách Châu cúi đầu, đột nhiên cười khổ một tiếng: “Em còn cho rằng em đối với cô ấy là tốt nhất, không ngờ Hoắc Tùng Quân đối với cô ấy, còn tốt hơn so với em”.
Lâm Bách Vĩ sờ đầu Lâm Bách Châu, giống như hồi nhỏ vậy, dịu giọng nói: “Hoắc Tùng Quần lừa cô ấy là thật, đối với cô ấy tốt cũng là thật, chỉ cần có những thứ tốt này, Lạc Hiếu Nhã tha thứ cho cậu ấy cũng chỉ là chuyện sớm muộn”
Lâm Bách Vĩ chính là nhìn rõ những chuyện này, cho nên từ khi bắt đầu mới giúp đỡ Hoắc Tùng Quân, muốn em trai mình bỏ ra ít tình cảm thôi, đến khi nhận phải tổn thương cũng sẽ ít hơn một chút.
“Em biết rồi, cảm ơn anh” Lâm Bách Châu ngẩng đầu, cười với Lâm Bách Vĩ.
Anh ta cảm nhận được dụng tâm của anh trai mình, chỉ có điều…
Lâm Bách Châu nhướng mày, nhìn Lâm Bách Vĩ hỏi: “Nếu như em và Hoắc Tùng Quân đồng thời gặp nguy hiểm, anh sẽ cứu ai, chỉ có thể chọn một người”
Lâm Bách Vĩ: “…”
Có thôi hay không, em trai ngoan ngoãn của anh đi đâu rồi, sao lại hỏi những câu hỏi không thể nào trả lời được như vậy chứ?
Hoắc Tùng Quân đưa Lạc Hiếu Nhã về nhà, trở về nơi ở của mình, đang chuẩn bị mở cửa, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình truyền đếm một ánh nhìn vô cùng mãnh liệt.
Anh quay mạnh đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về cái cây sau cửa, lạnh giọng nói: “Đi ra đi”
Qua một lúc, một bóng đen từ từ đi từ sau cây ra. Bóng hình đó rất gầy rất gầy, đứng ở đó dường như chỉ một trận gió cũng có thể thổi bay vậy.
Cô ta đi tới chỗ sáng, gương mặt từ từ lộ ra, Hoắc Tùng Quân mới phát hiện, vậy mà lại là An Bích Hà.
Cũng không biết hai ngày nay cô ta đã trải qua những gì, cả người gầy trơ xương, trên mặt không có chút thịt nào, giống như một lớp da dính vào xương vậy, chỉ có hai con mắt là đặc biệt to.
Trên mặt không biết đã trang điểm bao nhiêu, trắng bất bình thường.
Nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Tùng Quân, An Bích Hà né tránh, che đậy, chỉ nhìn Hoắc Tùng Quân một cái lập tức cúi đầu xuống. Bây giờ cô ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không thể để Hoắc Tùng Quân nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình được.
“Cô đến đây làm gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT