Biết được cô bị thương, trong lòng rất đau: “Triệu Khôi Vĩ đã đi tìm người mở cửa, em lùi lại một chút, để ai cứu em ra”

Lạc Hiếu Nhã cúi đầu nhìn xung quanh, trong phòng rất tốt, nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy, cánh cửa bị đạp đến nỗi phồng lên một chỗ. Có thể thấy Hoắc Tùng Quân đã dùng bao nhiêu sức lực.

Bản thân ngất xỉu không thể trả lời anh, chỉ sợ anh đã rất lo lắng.

Hoắc Tùng Quân, cửa bị khóa rồi, rất khó đạp mở, vẫn nên chờ Triệu Khôi Vĩ đem người tới đây. Anh đừng để mình bị thương”

Lạc Hiếu Nhã ở phía sau cánh cửa nói với anh.

Hoắc Tùng Quân mím chặt môi, nhìn thấy ổ khóa, con người nhàn nhạt lại tràn đầy sự tức giận: “Bên trong không có ánh sáng, em sẽ rất sợ”.

“Không sao đâu, Hoắc Tùng Quân, anh đừng quên, ba năm trước em đã bị mù, em không sợ tối”

Lạc Hiếu Nhã cong môi, nghe lời anh nói mà trong lòng không khỏi nghẹn ngào.

“Anh nói chuyện với em đi”

“Được.”

Hoắc Tùng Quận dịu giọng: “Tại sao em lại bị nhốt vào đây?”

Lạc Hiếu Nhã đem sự việc kể lại, giọng nói lạnh như băng: “Em không để ý là còn một người nữa, cho nên em mới bị nhốt”

Chuyện cô nói ra thật là nguy hiểm, trong lòng Hoắc Tùng Quân bừng bừng lửa giận, nhưng đối diện với Lạc Hiếu Nhã vẫn phải nhẹ nhàng nói: “Chỗ bị đánh có đau không?”

Lạc Hiếu Nhã sững người một lúc, rất đau. Cải gáy bây giờ vẫn còn rất đau. Hốc mắt của cô đỏ hoa, rõ ràng vừa nghĩ rằng mình sẽ không khóc, nhưng vừa bị anh hỏi một câu, nước mắt lại cứ thế trào ra.

“Không đau… không đau chút nào.”

Cô không muốn để anh phải lo lắng. Nhưng chẳng lẽ Hoắc Tùng Quân không hiểu hay sau, giọng cô nghẹn ngào, yếu ớt. Nói chuyện đều phát run.

Anh áp trán vào cửa, giọng thâm trầm: “Chuyện lần này không chừng là do An Bích Hà làm, nếu cô ta dám ra tay với em, vậy để nhà họ An đền bù đi”

Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy đối phó Hiếu Nhã, lại còn làm cho cô bị thương, anh sẽ không bỏ qua cho An Bích Hà.

“Tổng giám đốc Hoắc, người… tìm được người rồi.”

Triệu Khôi Vĩ thở hổn hển, mang một nhân viên đang ôm một thùng dụng cụ sửa chữa chạy tới.

Bây giờ đang là lúc thi đấu, vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người cũng không tìm được, anh ấy tìm nửa ngày, mới tìm được nhân viên sửa chữa đến đây.

Mang theo công cụ chuyên nghiệp, khóa rất nhanh đã bị cạy ra.

Hoắc Tùng Quân là người vọt vào trước tiên, dưới ánh đèn mờ tối, anh thấy Lạc Hiếu Nhã đang ôm đầu gối ngồi dưới đất.

Anh vội vàng đem cả người cô ôm vào trong ngực, vỗ bả vai cô, giống như là dỗ trẻ con vậy, anh vỗ về: “Không sao, Hiếu Nhã ngoan, không sao đâu.”

Lạc Hiếu Nhã vùi đầu vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, nước mắt vẫn không ngừng rơi, ngón tay nắm chặt áo phía sau lưng của Hoắc Tùng Quân sau lưng.

Cô đem nước mắt trên mặt lau hết lên trên y phục sạch sẽ của anh, ngẩng đầu lên vẫn là cái vẻ kiên cường đánh không chết Lạc Hiếu Nhã đó.

“Chúng ta mau đi qua đi, sắp đến lượt em thi rồi. Nếu tiếp tục chậm trễ, sợ rằng tổng giám đốc Trần sẽ lo lắng gần chết”

Lúc này Hoắc Tùng Quân mới nhớ tới, còn có một Trần Thanh Minh đang làm việc cũng đang chờ tin tức, anh một lòng lo lắng cho thân thể Hiếu Nhã, quên mất đem tin tức đã tìm được Hiếu Nhã nói cho anh ta biết.

Anh sờ mũi mình một cái, không có lên tiếng, dè dặt đỡ Hiếu Nhã từ đây đi đến phía sau sân khấu.

An Bích Hà ngồi ở phòng làm việc của Ngô Giai Như, Ngô Vân, nhìn hậu trường nhiều người bận rộn tới tới lui lui, tâm tình cô ta âm thầm thoải mái, vô cùng đắc ý Bây giờ đã là tới lượt thí sinh số 37 trình bày tác phẩm, cũng rất nhanh sẽ đến lượt Lạc Hiếu Nhã. Nếu như cô ta không thể xuất hiện, xem như có hoàn thành hết tất cả, cũng sẽ bị loại khỏi ván đấu này.

Như vậy phần thắng của Ngô Giai Như và Ngô Vân lại tăng thêm một bậc.

Lạc Hiếu Nhã nếu không thắng được cuộc thi đấu này, để xem sau này cô ta còn dám hay không ở trước mặt mình ra vẻ mua vẽ ra oai, miệng lưỡi bén nhọn nữa.

Cô ta nhàn nhã uống một hớp cà phê, ánh mắt tùy ý liếc xung quanh, đột nhiên cô ta nhìn thấy trong ngực Hoắc Tùng Quân đang ôm một người, đang đi về hướng nơi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play