Hoắc Tùng Quân làm ra vẻ mặt không hài lòng, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy gầy đi.
“Tôi… mấy ngày nay tôi đều ăn đúng giờ” Lạc Hiếu Nhã xấu hổ gãi đầu giải thích một câu.
Hoắc Tùng Quân không nghe cô nói, đi thẳng vào phòng liền thấy phòng khách chất đầy tự liệu cùng bản thảo, đường nét lộn xộn, sách vở, thậm chí có vài bức tranh nằm rải rác trên bàn ăn.
Bên trong bếp nồi chảo vẫn được xếp ngay ngắn tại vị trí cũ, hơn nữa tủ lạnh cũng không có bất cứ thứ gì.
Anh bình tĩnh quay đầu lại nhìn Lạc Hiếu Nhã, thấy cô đang luống cuống tay chân dọn một vị trí trống trên ghế sô pha để anh có thể ngồi xuống: “Anh, anh ngồi đi.”
Hoắc Tùng Quân thở dài, anh cảm thấy không nên để Lạc Hiếu Nhã một mình, cô hoàn toàn không thể chăm sóc bản thân, căn bản mỗi lần bắt đầu công việc là sẽ không quan tâm tới những chuyện xung quanh nữa.
“Em nói cho anh biết hôm nay em ăn gì?” Hoắc Tùng Quân hỏi.
Lạc Hiếu Nhã ấp úng không nói nên lời.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay: “Hiện tại cũng đã muộn như vậy rồi, em cái gì cũng chưa ăn.”
Dưới cái nhìn của anh, Lạc Hiếu Nhã đành phải gật đầu: “Tôi… tôi… không phải gần đây rất bận rộn sao?”
“Nếu bạn là có thể bỏ bữa sao?” Hoắc Tùng Quân hỏi ngược lại.
Lạc Hiếu Nhã lúc này vẫn cúi đầu: “Hừ, tôi sai rồi, tôi không nên bỏ bữa”
Hoắc Tùng Quân lần này thật sự cảm thấy mình nói đúng, cũng may sau khi nghe lời ông nội thì anh đã đến đây một chuyến, nếu không anh cũng không biết Lạc Hiếu Nhã còn có cách sống thích ngược đãi bản thân mình như vậy.
“Bạn bè của em đâu?”
“Sở Minh Nguyệt, mấy ngày nay cô ấy có việc phải làm, không ở nhà” Lạc Hiếu Nhã thành thật trả lời, thoạt nhìn trông cực kỳ khôn ngoan.
Cô càng như vậy, Hoắc Tùng Quân càng không đành lòng nói nặng lời với cô, cuối cùng tất cả mọi bất mãn trong lòng đều hóa thành một tiếng thở dài.
“Quên đi, anh cũng không nói chuyện này với em nữa. Thu dọn một chút, bây giờ chúng ta đi ăn cơm” Hoắc Tùng Quân vốn định đưa cô đi chơi, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh lại thôi không nhắc tới nữa.
Đồ ăn trong tủ lạnh không có, cho dù Hoắc Tùng Quân muốn phát huy tài nấu nướng của mình cũng không có chỗ nào để thể hiện.
Ngay lập tức anh liền gọi cho Triệu Khôi Vĩ đến nhà hàng mà anh thường tới, đóng gói đồ ăn mang tới đây. Còn cố ý dặn dò nói: “Phải là thức ăn nhẹ nhưng phải chú trọng tới dinh dưỡng”
Không biết Lạc Hiếu Nhã đã mấy bữa chưa ăn, sợ dạ dày của cô không chịu nổi.
Triệu Khôi Vĩ rất nhanh đã đem đồ ăn đưa tới, lúc đưa cho Hoắc Tùng Quân, anh ấy thoáng nhìn thấy Lạc Hiếu Nhã trong phòng, trong nháy mắt không khỏi nhìn chằm chằm về phía ông chủ nhà mình.
Hoắc Tùng Quân thản nhiên mà liếc mắt nhìn anh ấy: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Trước khi Triệu Khôi Vĩ có thời gian giải thích, Hoắc Tùng Quân trực tiếp đóng cửa lại.
Anh ấy sờ mũi tỏ vẻ khó hiểu, rõ ràng ông chủ đang ở cùng người trong lòng, tại sao lại tức giận như vậy?
Có phải anh muốn tìm bất mãn, cho nên mới đem toàn bộ tức giận phát tiết lên người mình.
Trong phòng, ngay khi Hoắc Tùng Quân bày thức ăn ra, Lạc Hiếu Nhã giống như hổ đói không ngừng ăn ngấu nghiến.
Quả thật cô rất đói, lúc Hoắc Tùng Quân chưa tới, cô còn không cảm thấy được, nhưng khi đồ ăn vừa được bày ra, ngửi thấy mùi hương liền đói bụng.
Nhìn bộ dáng ăn ngấu ăn nghiên của cô lúc này khiến Hoắc Tùng Quần lo lắng không thôi.
Anh ngồi ở một bên, chuyên tâm phục vụ Lạc Hiếu Nhã ăn, vừa kịp thời bóc tôm cho cô ăn, vừa thận trọng nhắc nhở cô ăn từ từ.
Khi đã ăn no, Lạc Hiếu Nhã cũng bắt đầu buồn ngủ, cả người bắt đầu mơ màng.
Hoắc Tùng Quận sau khi thu dọn đống hộp cơm trên bàn, nhìn thấy Lạc Hiếu Nhã đã nằm trên bàn, trong lòng cảm thấy có chút đau cùng bất đắc dĩ.
Chuyện hẹn hò xem như ngâm nước nóng, Lạc Hiếu Nhã cảm thấy mệt mỏi, cũng không có biện pháp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT