Cô chỉ ngẩn ra một chút, cơn say lại ập đến, bắt đầu xé quần áo mình: “Quần áo bẩn rồi, có mồ hôi, hôi, tôi không muốn mặc nữa, tôi muốn đi tắm”.
Tại Hoắc Tùng Quân đột nhiên đỏ lên, động tác của cô rất mạnh, cổ áo bị cô kéo ra, những thứ không nên nhìn thấy bên trong anh đều nhìn thấy hết.
Cô lẩm bẩm muốn đi tắm, thấy Hoắc Tùng Quân không có phản ứng gì, ngón tay trắng nõn giờ qua, chọc vào mặt anh, đôi mắt hòa đào trừng anh: “Anh còn ngẩn ra đấy làm gì, bế tôi đi tắm đi”
Lúc này Hoắc Tùng Quân mới nhớ lại, lúc trước khi cô bị mù, hai người là vợ chồng. Hoắc Tùng Quân lo cô trượt chân ở trong nhà tắm, nên bế cô đi vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa, sau đó làm mấy chuyện đáng xấu hổ.
Ký ức của Lạc Hiểu Nhã hỗn loạn, e rằng cô đang cho rằng bây giờ hai bọn họ vẫn còn là vợ chồng.
Trong lòng nóng rực, lập tức không biết nên làm thế nào.
“Hiểu Nhã… anh, anh cảm thấy không thích hợp, chúng ta còn chưa…”
Anh còn chưa nói xong, đã thấy Lạc Hiểu Nhã tủi thần trừng anh: “Vừa rồi anh còn nói thích tôi, bây giờ lại không giúp tôi đi tắm, có phải anh muốn giúp An Bích Hà tắm đúng không?”
Sao lại kéo An Bích Hà vào chuyện này chứ?
Bây giờ Hoắc Tùng Quân muốn thổ huyết chết luôn, cả đời này anh đều không muốn nghe thấy cái tên An Bích Hà nữa.
“Anh có giúp không?”
Lạc Hiểu Nhã nắm cổ áo anh, hung dữ đe dọa anh.
Bất đắc dĩ, Hoắc Tùng Quân bất lực lại kích động đồng ý, anh không ngờ mình đến cả môi còn chưa hôn được, tối nay lại có thể tắm cho người mình yêu thương nhất.
Ông nội ơi, cháu có tiền đồ rồi.
Hoắc Tùng Quân giúp Lạc Hiểu Nhã cởi áo ngoài, áo len, khi chỉ còn lại đồ lót, anh không dám động nữa.
Anh sợ sáng mai Lạc Hiểu Nhã tỉnh lại sẽ trách anh.
Nhưng lúc này, Lạc Hiểu Nhã nắm tay Hoắc Tùng Quân đặt vào đồ lót của mình: “Anh quên cái này rồi.”
Hoắc Tùng Quân cảm thấy mũi mình nóng rực, vội vàng ấn tay cô: “Bỏ đi bỏ đi, thời tiết lạnh như vậy, còn cởi nữa sẽ ốm đấy”.
Lạc Hiểu Nhã nghiêng đầu, trong đôi mắt hoa đào hoàn toàn dãn ra. Cô cảm thấy trong phòng rất ấm áp, không lạnh chút nào, hơn nữa chỉ còn lại hai cái nhỏ thế này, có thể ấm áp gì chứ.
Bây giờ Hoắc Tùng Quân không dám nhìn cô.
Cơ thể của Lạc Hiểu Nhã tuyệt thế nào, anh biết rất rõ, lúc này thấy cô chỉ mặt đồ lót đơn giản, ngây thơ nhìn mình.
Hoắc Tùng Quân cảm thấy ngọn lửa tà ác trong cơ thể mình đã bị khơi lên, anh đã trống trải cả năm trời rồi.
Một thanh niên cường tráng, tràn đầy tinh lực, nhìn thấy người mình yêu như vậy, sao có thể chịu đựng được chứ.
Nhưng, Hoắc Tùng Quân rất khó khăn chống đỡ.
Anh không muốn nhận lúc Lạc Hiểu Nhã mất ý thức mà lợi dụng cô, lần tắm rửa này rất khó khẳn.
Sau khi Hoắc Tùng Quân tắm cho Lạc Hiểu Nhã xong, trực tiếp đưa cô lên cái giường lớn ấm áp, sau đó ôm cả cô và chăn vào lòng.
Thấy Lạc Hiểu Nhã chớp đôi mắt long lanh, cười hì hì nhìn mình, khóe miệng anh cũng bất giác nhếch lên, giả vờ hung dữ: “Hiểu Nhã, nhìn cái gì mà nhìn, ngủ đi.”
“Hì hì, chồng tôi thật là đẹp trai, tôi vậy mà lại có người chồng đẹp trai như vậy?
Lời khen ngợi của Lạc Hiểu Nhã khiến Hoắc Tùng Quân ngẩn ra, trong lòng lại dâng trào một cỗ nóng rực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT