Sở Ninh Dực cau mày lại, anh cảm nhận được sự sốt sắng khó hiểu đó của cô.“Hôm nay em làm sao thế này?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đè Thủy An Lạc xuống dưới thân: “Em vẫn chưa mệt à?” Nếu như cô chưa mệt thì anh có cách riêng của mình có thể khiến cô mệt mỏi đây.Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, tại sao cô lại chọn giường làm địa điểm nói chuyện đứng đắn với một người đàn ông cơ chứ?Cô bị điên rồi à!Sự thật chứng minh, nếu ở trên giường mà lại đi nói chuyện nghiêm túc thì kết cục duy nhất chính là Thủy An Lạc chẳng còn sức mà thở thêm một từ nào nữa.Khi ánh trăng càng thêm mờ ảo, nhiệt độ trong phòng cũng từ từ hạ xuống chỉ còn tiếng rên rỉ và thở dốc nặng nề của Thủy An Lạc.Sở Ninh Dực nằm nghiêng nhìn cô gái vì quá mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ, hàng lông mày của anh từ từ nhíu chặt lại, có lẽ vì cô đang cảm thấy bất an hoặc có lẽ vì một số chuyện mà anh không thể nắm bắt được.Sở Ninh Dực đứng dậy mặc quần áo, sau đó đi đến phòng làm việc.Anh ghét cảm giác khi mọi chuyện không nằm trong tay mình, nhưng từ sau khi Thủy An Lạc xuất hiện thì cái cảm giác này cứ liên tục ập tới.***Lúc Thủy An Lạc tỉnh dậy thì đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, còn một tiếng nữa mới đến giờ cô vào làm.Thủy An Lạc dứt khoát nhảy xuống giường rồi chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Tiểu Bảo Bối lúc này đang ở dưới lầu tập đi với daddy nhà mình.
Bây giờ nhóc con đã có thể tự đứng vững được rồi, chỉ có điều là thời gian không được lâu lắm thôi.Thủy An Lạc rửa mặt xong xuôi đi xuống.
Tiểu Bảo Bối lập tức ngoảnh lại toét miệng ra, rồi giang hai tay muốn mẹ ôm một cái.Thủy An Lạc bế con trai lên rồi đi đến bàn cơm, trong miệng vẫn lầm bà lầm bầm rằng cô sắp trễ giờ rồi.Sở Ninh Dực cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: “Em lẩm bẩm cái gì đấy?”“Em muộn giờ làm rồi đây này, sao anh không gọi em dậy?” Thủy An Lạc tức giận trợn mắt nhìn anh một cái rồi tiếp tục há miệng ăn cơm.Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, anh có gọi nhưng tại cô không nghe thấy đấy chứ.Nhưng trông cô thế này thì chắc hẳn đã quên mất chuyện đêm qua muốn hỏi rồi, như vậy anh có nói câu trả lời nữa hay không thì cũng không cần thiết nữa.“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối dùng hai tay ôm lấy mặt Thủy An Lạc, ê a như thể đang nói chuyện gì đó rất nghiêm túc với mẹ mình.
Đáng tiếc ai kia đâu thèm để ý đến nhóc.Tiểu Bảo Bối bĩu môi, mẹ mà còn cứ tiếp tục như vậy thì sẽ mất con đấy nhé!Thủy An Lạc ăn sáng xong liền hôn lên cái miệng nhỏ của Tiểu Bảo Bối một cái, sau đó mới nói: “Mẹ đi làm đây, đợi mẹ về rồi chơi với con sau nhé.
Con ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời nhớ chưa!” Thủy An Lạc nói xong rồi bế Tiểu Bảo Bối đặt vào trong xe tập đi của nhóc.Tiểu Bảo Bối vừa bị đặt xuống một cái thì cái miệng nhỏ liền chìa ra khóc òa lên.Người ta rõ ràng khao khát muốn kể chuyện nghiêm túc cho mẹ nghe mà, thế mà mẹ có thèm để ý đâu, Tiểu Bảo Bối tranh thủ sự chú ý thất bại nên nổi giận, mẹ quá coi thường con rồi đấy nhé.Thủy An Lạc hơi bất ngờ, cô cúi đầu nhìn hai cánh tay ngắn ngủn của Tiểu Bảo Bối đang vừa ôm chân mình vừa khóc.
Cô lại cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần tám rưỡi rồi, hôm nay chắc chắn cô lại trễ làm nữa rồi.Nhưng Tiểu Bảo Bối lại ôm chân cô khóc đến thảm thiết, cô muốn đi cũng không đi nổi.Thủy An Lạc khom người bế con trai bé bỏng nhà mình lên rồi dùng tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc, không có dấu hiệu sốt mà.“Tiểu Bảo Bối, mẹ còn phải đi làm, tan làm rồi mẹ về chơi với con được không?” Thủy An Lạc giúp con trai lau hàng nước mắt trên cái má bánh bao, nhưng Tiểu Bảo Bối cứ một mực vùi đầu vào lòng mẹ, con không muốn mẹ đi đâu.Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực với ánh mắt cầu cứu, còn anh thì lại đang thảnh thơi ăn cơm.“Thủy An Lạc, em còn nhớ tại sao lúc trước em lại phải đến bệnh viện thực tập không?” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng hỏi một câu chẳng liên quan.------oOo------.