Giờ cô phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?“Đàn anh, chính anh cũng đã biết rõ câu trả lời rồi mà, đúng không?” Thủy An Lạc khẽ nói: “Chỉ là anh không muốn thừa nhận chuyện này.
Có lẽ anh đã sớm tra ra, nhưng vì anh sợ hãi cho nên mới dừng lại mà thôi!” ThủyAn Lạc nói xong liền đưa di động của mình cho Mặc Lộ Túc: “Đây là tin nhắn uy hiếp mà mẹ kế của anh đã gửi cho em, bởi vì bà ta nghĩ rằng em có thể cản anh lại.
”Cánh tay đang buông thõng bên người của Mặc Lộ Túc hơi run lên, nhưng không đưa tay ra nhận.
Thủy An Lạc cũng không ép buộc anh: “Ninh Dực vốn định để chính anh đi tìm hiểu, nhưng bà ấy lại hết lần này tới lần khác uy hiếp em, thế nên Ninh Dực mới tức giận! Em nghĩ anh ấy sẽ cho anh câu trả lời của tất cả mọi chuyện này nhanh thôi!”Sở Ninh Dực tức giận, bởi vì mẹ kế của Mặc Lộ Túc đã động đến giới hạn cuối cùng của anh.
Mà giới hạn cuối cùng của Mặc Lộ Túc cũng chính là Thủy An Lạc.
Hai bàn tay của Mặc Lộ Túc siết chặt lại, vậy ra đây chính là điều khiến anh mãi chẳng thể sánh bằng Sở Ninh Dực.
“Hai người, sẽ tái hôn sao?” Mặc Lộ Túc ấm ách mở miệng hỏi.
“Có chứ, cũng sắp rồi!” Thủy An Lạc nói xong thì đứng dậy đối diện với Mặc Lộ Túc: “Có lẽ là sau khi chuyện này kết thúc!”Mặc dù cô cứ mãi nói với Sở Ninh Dực về chuyện anh phải cầu hôn cô, nhưng Thủy An Lạc biết chuyện cô và Sở Ninh Dực tái hôn là điều tất nhiên, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Câu trả lời của Thủy An Lạc đã đập nát toàn bộ hy vọng của Mặc Lộ Túc.
Hai người họ chẳng nói thêm gì nữa, chỉ ngồi đó mặc cho gió thu mang theo hơi lạnh quất lên mặt.
Mặc Lộ Túc không một chút chần chừ cất bước rời đi.
Thủy An Lạc nhìn bóng lưng ngày càng xa của anh, trong đầu bỗng nhớ lại lần đầu tiên cô vỗ lên bóng lưng ấy trong canteen trường.
[”Đàn anh, dùng thẻ cơm của em đi!”]Khi ấy, lúc Mặc Lộ Túc quay đầu lại Thủy An Lạc liền nghĩ, có lẽ anh chính là người đẹp trai nhất trên thế gian này.
Anh nói cảm ơn cô.
Thủy An Lạc nghĩ, hóa ra giọng nói của anh chàng đẹp trai này cũng rất hay nữa.
Về sau dần dần khi tiếp xúc nhiều hơn, anh thường giúp cô chọn sách trong thư viện, cuối kỳ sẽ đánh dấu trọng tâm cho cô.
Lúc đầu cô còn dở hơi mà nghi ngờ những đề tài trọng tâm mà Mặc Lộ Túc cho mình nên không chịu học hành nghiêm túc, thế là kỳ đầu năm nhất cô tạch bốn trên tổng số năm môn.
Sau đó cô mới phát hiện những trọng tâm mà Mặc Lộ Túc đánh dấu cho mình đều có trong đề thi cả.
Cô từng hỏi: Tại sao đàn anh lại đối xử với em tốt như vậy?Mặc Lộ Túc trả lời: Trả ơn một bữa cơm của em.
Khi ấy cô còn chưa quen biết Sở Ninh Dực, thậm chí còn chẳng biết trên thế giới này có một người tên là Sở Ninh Dực nữa.
Thế giới của cô chỉ có Mặc Lộ Túc.
Cho đến kỳ nghỉ hè năm nhất ấy, cô được ba mẹ đưa đi gặp Sở Ninh Dực.
Đó là một người còn đẹp trai hơn cả đàn anh, là một người đàn ông hấp dẫn hơn cả đàn anh, một người đàn ông có giọng nói còn hay hơn cả đàn anh.
“Đàn anh! ”Thủy An Lạc đột nhiên lớn tiếng gọi một câu.
Mặc Lộ Túc ngoảnh đầu lại nhìn cô gái đang đứng giữa những ánh nắng vàng rực rỡ ấm áp.
“Đàn anh, ơn của một bữa cơm đã trả xong rồi!” Thủy An Lạc mỉm cười nói, nhưng khóe mắt lại chợt cảm thấy cay cay.
Ngón tay Mặc Lộ Túc khẽ run lên, anh mỉm cười.
“Nếu như năm đó câu trả lời của anh không phải là câu này, liệu kết quả có khác đi không?” Thanh âm của Mặc Lộ Túc Túc rất trầm, cực trầm thấp, như thể muốn biến mất trong những khóm cỏ dại bên đường.
Thủy An Lạc hơi cúi đầu giấu đi nước mắt đang dâng lên.
Cô không trả lời nhưng Mặc Lộ Túc đã biết được đáp án.
Đầu ngón tay của anh từ từ run lên găm chặt vào lòng bàn tay, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ như cười như không mà gật đầu: “Anh ta sẽ đối xử tốt với em!”Thủy An Lạc ngẩng lên, vẫn trông thấy bóng lưng của Mặc Lộ Túc.
Cô lại hơi cúi xuống, giọng khàn khàn nói: “Đàn anh, sau này anh nhất định phải hạnh phúc nhé.
”------oOo------.