Viên Giai Di không ngờ rằng Sở Ninh Dực sẽ phản ứng một cách bình thản như vậy.Vì dù sao Sở Ninh Dực cũng rất quan tâm tới Thủy An Lạc.
Nếu anh không quan tâm cô thì Viên Giai Di cũng đâu hận đến thế.“Lúc em vừa tới bệnh viện thì trùng hợp thấy hai người bọn họ đứng ở vườn hoa lôi lôi kéo kéo.
Em thấy Thủy An Lạc hình như đau lòng lắm.
Mặc Lộ Túc thì một mực dỗ dành cô ấy, có phải hai người họ lại xảy ra chuyện gì không?” Viên Giai Di giả vờ quan tâm hỏi.Sở Ninh Dực nghe cô ta nói vậy thì sự tức giận giữa hai lông mày của anh lại bất ngờ nhạt đi một chút.
Anh trầm giọng nói: “Giai Di, tôi tưởng sau bao nhiêu chuyện xảy ra như thế, cô phải biết sai lầm của mình rồi chứ.”Thanh âm của Sở Ninh Dực trầm thấp, không rõ là buồn hay vui.Tay của Viên Giai Di siết chặt quần áo của mình, trong giọng nói còn ẩn chứa cảm giác tủi thân: “Anh cho rằng em đang vu oan cho cô ấy sao?Tấm hình kia anh có thể tìm người đi xác nhận xem có phải là thật hay không mà?”“Không cần, chẳng qua tôi hy vọng cô hiểu được rằng, đừng làm mấy cái chuyện vô bổ chẳng có ý nghĩa gì như này!” Tất nhiên là Sở Ninh Dực nhìn ra được tấm ảnh này là thật hay giả, nhưng đó cũng là vấn đề của anh và Thủy An Lạc, không hề liên quan gì đến người ngoài cuộc như cô ta.“Hay là anh không còn tin em nữa.
Ninh Dực, chúng ta cùng nhau lớn lên, ba em chăm sóc anh như con trai ruột của mình, chẳng lẽ em lại không hy vọng anh có được hạnh phúc hay sao? Nhưng sao anh lại đối xử với em như thế này hả?” Viên Giai Di nói bằng cái giọng nghèn nghẹn nức nở.“Đủ rồi!” Sở Ninh Dực trầm giọng cắt đứt cái giọng ẽo ợt yếu đuối của cô ta: “Giai Di, cô phải học cách trưởng thành, học cách tự giải quyết chuyện của mình đi!” Sở Ninh Dực nói xong liền dứt khoát cúp máy.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn di động trong tay mình.
Cô ngốc kia phải giải thích với anh về chuyện này mới đúng chứ?Đã bảo là không gặp nhau nữa rồi cơ mà?Đã bảo là không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa rồi cơ mà?Sao giờ cô lại nuốt lời hết thế này?Có điều Sở Ninh Dực cũng rất vui lòng làm ra cái chuyện đi túm đuôi tóc nhỏ của cô gái của mình thế này.
Dẫu sao đi nữa thì nghiêm hình bức cung cũng có rất nhiều cách.
Có lẽ hôm nay anh lại có lý do tóm cô về phòng ngủ của mình rồi.Viên Giai Di nhìn điện thoại di động đã tắt ngóm, tức giận nện xuống hai chân của mình.
Ssao anh lại bình tĩnh như vậy, không tin cô ta thì thôi, nhưng sao Sở Ninh Dực lại tin tưởng con khốn Thủy An Lạc kia như vậy chứ?Viên Giai Di suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhấc máy gọi thêm một cú điện thoại nữa.“Chẳng phải đã nói sẽ để Thủy An Lạc rời khỏi Sở Ninh Dực rồi sao? Tạisao còn chưa ra tay?”***“Chứng cứ gì? Anh muốn cô ta đi còn phải cần chứng cứ gì nữa?” Viên Giai Di không thể khống chế tâm tình của mình mà rống lên thật to.Đầu bên kia trở nên yên lặng.Một lúc lâu sau, sau khi Viên Giai Di đã bình tĩnh lại mới giật mình phản ứng lại được.
Cô ta vội lên tiếng: “Dạ Hàn, thật xin lỗi anh! Vừa rồi là tại em bị kích động quá.
Em sợ bọn họ sống chung với nhau quá lâu thì chuyện sau này càng khó giải quyết nên mới vậy!”Đầu bên kia vẫn im lặng không nói gì, sau đó cúp máy.Viên Giai Di mím môi lại thật chặt.
Bạch Dạ Hàn đã đồng ý giúp cô ta quay trở lại bên Sở Ninh Dực, nhưng lại chậm chạp mãi không chịu ra tay.
Anh ta cứ lấy lý do phải tìm chứng cứ gì đó khiến trong lòng cô ta tức giận không thôi.
Nhưng sao cô ta dám thật sự trở mặt với Bạch Dạ Hàn được.“Thủy An Lạc! Tao tạm tha cho mày đấy!” Viên Giai Di vừa âm trầm nói vừa bảo trợ lý đẩy mình đi.Cuối cùng Mặc Lộ Túc vẫn không đi quấy rầy Viện trưởng Kiều nghỉ ngơi.
Thủy An Lạc tiễn anh đến tận cửa của bệnh viện.Mặc Lộ Túc quay đầu lại nhìn cô, sau đó trầm giọng lên tiếng: “Chuyện này anh sẽ điều tra rõ ràng, anh sẽ không để mẹ của mình phải hy sinh vô ích đâu!”Thủy An Lạc gật đầu: “Em tin anh!”Mặc Lộ Túc đưa tay ra định xoa đầu Thủy An Lạc, nhưng đến cuối cùng dường như lại nhớ tới điều gì đó mà thu tay của mình lại, chỉ nói: “Anh đi trước đây!”------oOo------.