Sắc mặt Sở Ninh Dực khẽ biến, anh nhàn nhạt nói: “Anh cũng không biết gì nhiều hơn em đâu, nhưng anh đã cử người đi tìm ông ấy rồi, đừng lo.” Nói rồi Sở Ninh Dực đứng dậy đi đến bên bàn làm việc cầm tập tài liệu trên bàn lên.

Anh lại quay lại lấy điện thoại gọi điện cho trợ lý.Thủy An Lạc ngẩng lên thấy anh bỗng phải làm việc, nên đứng dậy ra ngoài.“Chuyện Viên Giai Di làm người mẫu đại diện, hủy bỏ đi!”Sở Ninh Dựclạnh lùng nói.Bước chân của Thủy An Lạc thoáng khựng lại, cô ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực.“Còn về việc điều chỉnh lợi nhuận, tới đến khi tôi...”Thủy An Lạc nghe anh nói như vậy thì cuống cuồng lao tới cướp lấy điện thoại di động rồi lập tức nói: “Xin lỗi! Anh ấy vừa mới dậy nên vẫn còn chưa đủ tỉnh táo đấy.” Thủy An Lạc nói rồi dập bụp luôn điện thoại.Thủy An Lạc cau mày, anh khó chịu không phải vì cô cướp di động của mình, mà là vì lời cô nói.“Làm cái gì thế?”Thủy An Lạc dập máy xong lại trả lại di động cho anh: “Tại sao lại không cho cô ta làm gương mặt đại diện?”Sở Ninh Dực càng nhíu mày chặt hơn, “Em lại lên cơn đấy à?”“Anh mới lên cơn ý, nếu sự lạnh lùng của anh không thể khiến cô ta từ bỏý định, vậy thì cứ giao cho em đi! Em vừa có thể để cô ta giúp tập đoàn Sở Thị kiếm tiền, còn có thể khiến cô ta hoàn toàn mất hết hy vọng với anh, anh thấy thế nào?”Lúc Thủy An Lạc nói chuyện, hai mắt của cô sáng lên.Sở Ninh Dực hơi híp mắt lại nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, có vẻ như chẳng tin tưởng lời cô nói chút nào.Thủy An Lạc hơi cúi đầu, hai tay vòng qua lưng mình, mũi chân đứng so le nhau như thể cô đang nghĩ xem nên phải nói chuyện này như thế nào.Sở Ninh Dực cũng không vội gì mà chỉ chờ Thủy An Lạc lên tiếng.

Cô không mở miệng thì anh vẫn đứng nhìn như vậy.Có lẽ vì cứ bị anh nhìn như thế khiến cô cảm thấy không được thoải mái lắm, nên dứt khoát xoay người rời đi: “Nói chung là anh đừng nhúng tay vào, em tự biết nên làm thế nào.”Sở Ninh Dực nhìn bóng người mất hút ở cửa ra vào, khóe miệng không nhịn được mà hơi cong lên, nhờ lần cãi nhau này mà chẳng phải anh đã lấy được thứ mà mình muốn rồi đó sao?Rốt cuộc cô cũng chịu cố gắng vì tình cảm của hai người họ rồi.Như vậy thật tốt.Lúc Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng làm việc thì đúng lúc Thủy An Lạc đang đứng ở cửa.

Cô đeo balo dặn dò thím Vu khi nào thì dùng cồn rượu để lau người cho con, khi nào thì cho thằng bé uống thuốc, nhưng lúc dặn bà thì cô cứ ngáp mãi.“Em đi đâu thế?”Sở Ninh Dực cau mày, nguyên một đêm cô không hề chợp mắt, trước nửa đêm thì bị cuộc cãi vã của hai người giày vò, sau nửa đêm lại bị anh giày vò, giờ còn muốn đi đâu nữa.“Đi làm chứ đi đâu!” Thủy An Lạc vừa nói vừa ngáp thêm cái nữa: “Có thế thôi, thím cứ nhỡ kỹ là được.

Trưa cháu sẽ gọi điện về dặn thím mấy chuyện cần làm buổi chiều sau.”Đi làm?Sở Ninh Dực cau mày đi xuống lầu, từ lúc nào mà cô nhóc này trở nên yêu nghề như vậy?Thủy An Lạc chớp mắt, dường như cô đang nói: Nếu không thì sao?Anh tưởng cô không muốn đi ngủ đấy chắc?Nhưng mà hôm qua vừa mới bắt đầu thực tập.

Trước đây Kiều Tuệ Hòa đã có thành kiến gay gắt với cô lắm rồi.

Lần này chắc chắn cô không thể lại để bà lại có ý kiến gì với mình nữa.Hơn nữa cô cũng đã tự nói với chính mình rằng bắt đầu từ hôm nay phải thay đổi, sao cô lại có thể lật lọng được.Cô cũng không muốn xảy ra chuyện Tiểu Bảo Bối nhìn ba mình với ánh mắt phòng bị như buổi sáng hôm nay nữa.“Em không sao, em còn trẻ, em còn chịu được!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, sau đó liền xoay người chạy ra ngoài, như thể cô sợ sẽ bị Sở Ninh Dực kéo lại vậy.Còn trẻ?Sở Ninh Dực thong thả bước xuống lầu, ý của cô là “Anh già rồi, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi” đấy hả, đúng là con nhỏ ngứa đòn.------oOo------.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play