Cơn gió trên biển càng lúc càng nóng, hình như do tiết trời thay đổi, thổi vào mặt cũng nóng hừng hực.

Thủy An Lạc xoay một vòng là thấy mệt, bèn ngồi xuống bên bờ cát nhìn đám người đang vây xung quanh đống lửa nhảy múa, lại ngước đầu nhìn Sở Ninh Dực: "Sao anh không qua?"Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xổm xuống, hai bàn tay đỡ lấy cánh tay nhỏ bé của cậu nhóc, để thằng bé tự bước đi.

Tiểu Bảo Bối hình như rất thích cát, đi vô cùng hăng hái.

Thủy An Lạc thấy thế liền cởi đôi giày nhỏ của nhóc ra, sau đó dùng cát vùi bàn chân thằng bé xuống.

Sở Ninh Dực bất đắc dĩ nhìn bà mẹ ruột suốt ngày hãm hại con trai mình, đang định mở miệng.

Thủy An Lạc lại đột nhiên ngắt lời anh: "Ôi giời ơi, em biết rồi, anh định nói là nhảy cỡn lên trông như mấy đứa ngớ ngẩn chứ gì.

"Sở Ninh Dực cười nhẹ nhìn cô, tựa như đang nói: Biết là tốt.

Thủy An Lạc thở dài, như đang than thở anh không biết hưởng thụ cuộc sống.

"Này này, anh bỏ con xuống đi, nhanh lên nào.

" Thủy An Lạc nói xong, không đợi Sở Ninh Dực bắt đầu, cô đã ôm lấy Tiểu Bảo Bối, sau đó để cậu bé ngồi trên bờ cát, Tiểu Bảo Bối đã được tám tháng tuổi, lúc ngồi đã hoàn toàn không cần ai đỡ, cho nên Thủy An Lạc vừa đặt cậu nhóc xuống liền bắt đầu đắp cát lên người thằng bé.

"Này! " Sở Ninh Dực đang định cản cô lại, lại nghe thấy tiếng cười khanh khách của con trai, anh nhìn ánh mắt ghét bỏ của Thủy An Lạc, từ từ rụt tay lại.

Mẹ thì thích hại con, một thích hại, một thích bị hại, chẳng ai trách được ai.

Thủy An Lạc dù đã định sẽ đắp nửa người cu cậu, nhưng sợ hạt cát rơi chui vào hô hấp của nhóc nên cô chỉ nghịch một chút, rồi bế cậu nhóc ra khỏi đống cát, sau đó phủi lớp cát sót lại trên người nhóc xuống.

Tiểu Bảo Bối cũng bắt lấy một hạt cát, có điều nhóc bắt một hạt rồi lại ném đi, chơi không biết chán.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nhìn bóng người cách đó không xa, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng không lên tiếng.

"Này, Sở tổng, lần này chắc anh lại kiếm được một mớ đấy nhỉ, nhiều người thế này cơ mà.

" Thủy An Lạc nói, ngẩng đầu nhìn qua, lại phát hiện ra ánh mắt của Sở Ninh Dực căn bản không đặt trên người bọn họ.

Thủy An Lạc nhìn theo tầm mắt của anh, quả nhiên thấy người đang đứng đó không xa.

Thân thể Thủy An Lạc hơi cứng lại, ánh mắt cũng như bị khóa lại bởi bóng người nào đó.

Từ sau hôm đó bọn họ chưa từng liên hệ lại.

Mặc Lộ Túc đương nhiên nhận thấy được ánh mắt của họ, nhưng anh chỉ hơi nhếch miệng, sau đó xoay người rời khỏi chỗ này.

Thủy An Lạc thu hồi lại ánh mắt, rồi lại tiếp tục cúi đầu nghịch cát với con trai.

Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn Thủy An Lạc đang cúi đầu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mà không nói gì.

"Kể cho anh nghe một vài chuyện của hai người hồi đại học đi.

" Sở Ninh Dực đột nhiên nói.

Thủy An Lạc nghe vậy, ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ nhìn Sở Ninh Dực:"Anh hỏi chuyện này làm gì?"Hồi đại học, ký ức giữa cô và đàn anh hầu hết đều tập trung vào việc học.

Cô cũng không hiểu sao anh ấy lại thích mình.

"Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.

" Sở Ninh Dực đương nhiên nói.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, "Sở tổng này, sao giờ anh ghen mà cũng vô lý thế? Hay là anh đã yêu em sâu đậm quá rồi?" Thủy An Lạc càng nói càng thấy vui, Sở Ninh Dực chưa từng nói yêu cô bao giờ.

"Yêu?" Sở Ninh Dực lặp lại chữ này, nhìn ánh mắt tha thiết của Thủy An Lạc.

"Ôi, tổ tông ơi! "Đáng tiếc Thủy An Lạc còn chưa nghe được câu trả lời của Sở Ninh Dực đã nhìn thấy con trai cô đang vốc cát bỏ vào miệng, khiến cô cả kinh phải lập tức túm cái tay nhỏ xíu của cậu nhóc lại, móc hết cát trong miệng thằng bé ra.

------oOo------.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play